Tốt nghiệp xong hắn ở nhà phụ giúp Bu bán thịt lợn. Phần vì muốn nghỉ ngơi, phần vì cũng chẳng xin được việc ở đâu cả. Gia đình hắn chẳng có ai quen biết ở ngành hàng hải.
Hắn đi học võ, đầu tiên là Thiếu Lâm do bạn của ông anh dạy, học ban đêm, được một thời gian hắn chán vì tập trong điều kiện thiếu ánh sáng và chẳng có bạn, có lớp gì. Sau đó có lần hắn được xem một buổi biểu diễn karate, thấy mấy cao thủ mang đai đen biểu diễn kata (quyền) và kumite ( song đấu). Họ vừa mạnh mẽ vừa bay lượn như trong phim làm hắn mê quá và xin học Karate tại nhà văn hóa thanh niên. Lớp này do ông thầy từ Hà nội xuống mở, ông thầy là người nổi tiếng và sau này là huấn luyện viện trưởng của đội tuyển karate Việt nam.
Hồi đó có cái mốt là con zai phải biết : ghita dăm ba bài, võ tàu dăm ba miếng ( văn võ song toàn, thập toàn đại bổ !!!) Hắn cũng bị cái mốt đó hấp dẫn.
Một năm sau, đùng một cái có ông thầy giới thiệu :
Có công ty đang cần 1 thằng kỹ sư kinh tế vận tải, mày đi làm không??
Vâng đi chứ. Hắn hăm hở.
Có công ty đang cần 1 thằng kỹ sư kinh tế vận tải, mày đi làm không??
Vâng đi chứ. Hắn hăm hở.
Hắn tới công ty gặp ông giám đốc, đem theo hồ sơ . Trụ sở Công ty gì mà vắng lặng, đìu hiu. Hỏi ra thì mới biết công ty làm ăn thua lỗ, giám đốc bị kỷ luật . Trên Hà nội mới cử một ông Phó tổng gì đó xuống cơ cấu lại.
Được rồi hôm sau đi làm.
Chú có cần xem hồ sơ của cháu không?
Không.
( Chắc có ông thầy giới thiệu rồi)
Chú có cần xem hồ sơ của cháu không?
Không.
( Chắc có ông thầy giới thiệu rồi)
Công ty đó là một doanh nghiệp thuộc ngành xây dựng đường thủy chuyên về trục vớt, phá đá ngầm, xây dựng cầu cảng…
Hắn được làm kế toán trưởng của một đội sản xuất.Oai!! Ngày đó do tình hình thị trường khó khăn một số công ty yếu kém quản lý theo cách như vậy. Họ lập ra nhiều đội sản xuất không có tư cách pháp nhân, giao tài sản thiết bị, nhân công, Nếu công ty có hợp đồng thì giao việc còn không thì tự kiếm. Các đội có doanh thu thì nộp một phần về công ty…
Hắn thất vọng và tự nhủ thôi cứ làm tạm, khi nào kiếm được việc khác thì biến.
Ngày đi học hắn vừa sợ vừa ghét môn kế toán . Cứ nợ nợ, có có rắc rối quá thể. Thế mà bây giờ lại làm kế toán!! Hắn phải mua sách đọc lại từ đầu và được một số anh chị trong công ty cũng là dân kinh tế sông từ trường ra chỉ bảo. Cuối kỳ hắn cũng lên được cái bảng cân đối. Mấy người khen hắn làm chắc tay. Ông trưởng phòng kế toán còn hứa hẹn: cứ làm cho tốt rồi tao sẽ đưa về phòng kế toán công ty làm…
Vì là kế toán của đội sản xuất nên hắn kiêm luôn công tác hậu cần. Mua vật tư dụng cụ, theo tàu ra công trường nếu cần thiết. Hắn ghét việc kế toán nhưng những chuyến đi ấy thực sự làm hắn hạnh phúc.
Có lần đội của hắn tham gia giải phóng hàng cho một cái tàu chở than bị đắm ở Vịnh Hạ Long . Hắn phải đi theo để trông coi mấy cái sàlan than vớt từ tàu lên. Đó là chuyến công tác xa nhà đầu tiên của hắn. Hắn được ngủ giữa vịnh hạ long thơ mộng, không phải trên du thuyền mà trên sà lan chở than!!! Với hắn thế cũng quá lý tưởng.
Cũng trong chuyến công tác đó hắn được gặp lại hai cô bạn cùng khóa làm cho công ty vận tải biển. Văn phòng của họ nằm ngay bờ biển, nhìn ra vịnh Hạ Long. Tới thăm văn phòng hai cô bạn mà hắn cứ thầm ao ước: bao giờ mình mới được làm ở một công ty dư thế này !!??
Hắn vẫn vừa đi làm vừa học võ với ước mơ ngoài giờ đi làm sẽ đi dạy võ. Thầy hắn bảo ở bên Nhật người ta vẫn làm như vậy, nhiều người ban ngày đi làm văn phòng , làm business, còn ngoài giờ là những võ sư…
Hai năm sau ngày tốt nghiệp thì hắn chuẩn bị thi lấy đai đen karate. Có vẻ như ước mơ làm võ sư sắp thành.
Thế nhưng hắn trúng tuyển vào một công ty vận tải biển đúng như mong đợi và được cử vào Sài Gòn học việc.
Hắn lên máy bay vào SG lòng thầm nghĩ mấy tháng nữa về sẽ thi đai đen. Nhưng hắn đi gần hai chục năm rồi mà chưa về được. Người ta bảo hắn có số lập nghiệp xa quê hương.
Còn một đều quan trọng nữa... hắn vẫn làm kế toán!!!
KT
Còn một đều quan trọng nữa... hắn vẫn làm kế toán!!!
KT
Chủ đề này hay đấy nhỉ. Chúng ta sẽ hiểu nhau nhiều hơn.
Trả lờiXóaThời xưa ấy mà văn võ song toàn thập toàn đại bổ như ông là hấp dẫn lắm đấy. Tôi cứ tưởng vụ vào Nam của Ông là ngay sau khi ra trường vì Ông phải theo Nàng về quê chứ?
Ông theo luôn một nghề từ đầu thì giờ làm lên tổ phụ trong cái nghề của ông rồi. Tôi thuộc dạng đẽo cầy giữa đường, làm mỗi thứ một tý, mấy năm lại đổi nghề một lần, khởi động lại từ đầu, Mệt mỏi quá!
Hai cô bạn của Ông ở Hạ Long cũng lần lượt bỏ cái văn phòng bên bờ biển ấy ngay từ thời đó, cái thời "Nhất biển, nhì mây, tam tây, tứ xế ấy"
Mà sao chỉ có người ngoài bắc vào SG và ở luôn trong đó không quay ra nữa chứ không có người trong Nam ra ngoài bắc này sinh sống nhỉ?
Cái blog này bổ ích thật
Tôi biết, Hắn là thằng có trách nhiệm. Nên nếu có không được làm theo cái nghề hắn học mà đi theo ngiệp võ, có lẽ chúng ta đa được thấy một tượng đài Karate khu vực ĐNA hay châu Á gì đó. Mặc dù Hắn có thể vẫn trở thành TBT của Blog KT-26, nhưng có lẽ tính chất công việc Kế toán và môi trường GMD đã góp phần kiến tạo cho chúng ta một TBT có số má như bây giớ. Cám ơn GMD và nghề kế toán của hắn.
Trả lờiXóaPhạm à, Một câu hỏi hay và mở, xứng đáng làm một topic về issue này. Chúng ta sẽ phát động sau topic "Vào nghề" này nhé!
Hehe . Cám ơn Pham và Chuti. Hắn đã từng cố gắng thoát khỏi nghề kế toán nhiều lần nhưng rồi lại làm kế toán. Có lần hắn hỏi một ông thầy tử vi : bao giờ và làm cách nào thoát khỏi cái nghề mà hắn không thích đó. Ông thầy bảo ; năm 60 tuổi mày sẽ thoát!
Trả lờiXóaHi hi, dân võ có khác, họ không làm thì thôi, chứ đã làm là đến nơi đến chốn. Và cái nổi bật nhất là:"Tinh thần thượng võ" phải không ông TBT?
Trả lờiXóaTks TD. Hắn giờ quên hết võ rồi. Còn cái tinh thần thượng võ thì cũng nhớ đại loại: ngoài vợ ra quyết không để ai bắt nạt!!!
Trả lờiXóauh, mình sợ vợ mình chứ có sợ vợ thằng "éo" nào đâu!!!
Trả lờiXóaNô te: Đó là câu cửa miệng của 99.9% đức lang quân VN. (^-^)
Trả lờiXóaHehe
Trả lờiXóaCó thể Hắn thuộc 0,1% còn lại.