Danh sách Blog của Tôi

Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

TÔI KIẾM TIỀN NUÔI VỢ CÙNG BA CON (Chuti)



 Khổ một đời trai, người ta có vợ cùng đi làm góp của nuôi con, còn tôi, thân phận hẩm hiu một mình giữa chốn thương trường kiếm tiền nuôi vợ cùng một lũ con, những ba đứa lận.
Thằng bạn đểu nhiều khi ngồi dăm ba ly rượu chém gió, cứ động viên mình là thằng giỏi giang. Nó đểu đấy, có vợ lo nhiều để nó ngồi ung dung gật gù khen mình là anh hùng một tay chống đỡ cả gia đình! Dù sao lúc ngấm men say, có bạn ngồi chia sẻ và cảm thông, cũng thấy vững tin và hào hứng hơn.
Gia đình nó nghèo ở trong trường đại học, trong cái khu Phương Lưu đêm hè chỉ nghe tiếng ếch kêu. Nhà tôi thì khá hơn, lại trên khu phố buôn bán sầm uất bậc nhất của thành phố Cảng. Chính vì vậy, bố mẹ tôi sau khi nghỉ hưu, mở gian hàng, tần tảo bán buôn mặt tiền phố. Những năm đất nước mới mở cửa, ông bà cũng kiếm được đồng ra đồng vào từ gian hàng ấy. Số tiền tích cóp cũng dư giả cho anh em tôi ăn học. Chẳng so kè với ai, nhưng những năm đầu đại học, ngoài chiếc xe đạp khung dựng đắt tiền, tôi còn được ông bà sắm cho chiếc Cup 84 đèn vuông màu đồng. Có lẽ không chỉ vì cái xe Cup ấy mà tôi, là thằng nhà phố, bố có chút tiền lại bắt thân với nó ở cái nơi đêm về ếch kêu to hơn cả tiếng bô xe máy. Tôi ngại lắm, gì cũng của ông bà thôi mà, làm phương tiện đi lại chứ đâu dám mang ra khoe của giàu nghèo. May mà nhà nó gần giảng đường, nhà lại rộng nên đã chở thành một nơi giữ xe bất đắc dĩ cho tôi. Tôi biết và chơi với nó từ những năm đầu đại học ấy.
Cái  ngày nó được bầu làm lớp trưởng, đểu thật, hóa ra nó đã cầm chắc quyết định của khoa trong tay rồi, mà tỉnh queo như không biết. Tôi thấy nó ít nói và chả quan hệ với các thầy cô lúc ấy nên thật lòng khuyên, không nên nhận, khó lắm, mấy ông Đảng viên cán bộ đi học mà còn kẹt, huống hồ thằng học sinh nhỏ tuổi như nó. Nó chỉ cười và mãi sau khi vào Sài gòn mới kể lại và giễu bảo tôi hâm. Tức thật, nhưng may là lớp trưởng những lần trực chiến, nó hay phân tôi với nó vào một nhóm. Đó là thời gian chúng tôi tếu táo và nghĩ ra những trò cười ra nghịch cảnh hơn.
… Lần ấy tôi, nó và anh Quang Dũng cùng trực ca đêm ở Công Trình 81 khu C. Ngứa nghề ba anh em ngồi tám, bầu chọn ra hoa khôi của các khóa dưới. Quang Dũng có người yêu nhà báo trong Nam rồi nên không tham gia, còn tôi với nó phải quyết tâm thể hiện bản lĩnh của trai KT-26: chinh phục bằng được hoa khôi các khóa dưới. Một lần nữa, nó lại cho mình vào chòng của cuộc chơi. Nó nhận chinh phục 27. Thằng đểu, đã tăm tia trước rồi, để sau này cô bé ấy trở thành vợ của nó. Tôi thực tình chẳng biết em nào với em nào cả. Nó bảo: “chỉ được cái tốt mã, chả có mắt quan sát gì cả”. Thế là nó ra lệnh cho tôi : “ chinh phục em Hương Hạ hoa khôi KT-28”. Cái mắt ti hí của tôi hấp háy, cứ thấy hoa khôi gái đẹp là nó sáng lên à, mặc dù tôi chưa biết mặt mũi người tình trong mộng của tôi như thế nào. Không sao, một kế hoạch được nó hoạch định sẵn cho tôi…
Nhà em hoa khôi Hương Hạ gần Hồ sen. May quá, đứa em gái nó có đứa bạn cùng lớp khóa 29, nhà ở Hồ sen, chơi với em Hương Hạ của tôi. Rất thuận tiện, nó hí hững thông báo với tôi và hẹn ngày lên đường gặp người trong mộng. Chả biết chiến thuật của anh em nó ra sao, nhưng chúng cấm tôi được thể hiện với cô bạn em nó là “qua nhờ để đi tán em Hương Hạ.”. Ừ, cũng đúng thôi, ai đặng nói với một cô gái chưa có người yêu là anh nhờ để em dẫn sang tán cô gái khác cơ chứ! Aanh em nó cũng chẳng dám nói như vậy. Thế mà hay, cứ để tình cờ nên duyên mới sướng.
Ngày chiến dịch, trời mùa hạ oi bức hứa hẹn một cơn mưa rào như chính chuyện tình chàng công tử và nàng hoa khôi của chúng tôi sắp diễn ra vậy. Đến nơi, một cô gái tròn tròn kháu khỉnh tiếp đón, em cũng tên Hương. Sao lại trùng hợp vậy !? Cũng như tôi, lần đầu hẹn hò, em lúng túng ra mặt. Cộng với cái tên Hương trùng lặp và sự mập mờ của anh em nó, ánh mắt trong đêm của em lấp lánh e ấp trước một chàng công tử cao to, đẹp trai như tôi. Hai đứa tôi cứ lúng ta lúng túng như gà mắc tóc. Anh em nó thì cứ ngập ngừng tủm tỉm, khả năng mai mối của chúng đã kém, nay gặp phải câu chuyện tình éo le 3 người của tôi, chúng nó cứ để cho mối tình trong mộng của tôi với em hoa khội Hương Hạ trôi theo ánh mắt lấp lánh của cô bé cùng tên ấy….. Mối tình đầu trong mộng của tôi là vậy. Xưa kia các cụ gặp và yêu người trong tranh, còn với tôi, đến giờ tôi cũng chưa biết mặt hoa khôi trong mộng của tôi là thế nào nữa. Thằng đểu thật, nó làm tôi vỡ mộng.
Còn nó, do đã chuẫn bị, và có ý đồ, chúng đã biết và quen nhau, nên chiến dịch tiến triển. Nghĩ những lần nó sấp ngửa vội vàng đến thăm hoa khôi của nó, tôi lại phì cười với thân phận của mình. Vậy thôi, nó cũng loay hoay lắm, nghĩ cũng tội, chắc nhà nghèo tình phí  không có. Đến giai đoạn cao trào mà cứ thấy nó tuần tuần điểm danh, giữ ghế ở nhà nàng. Chưa có sự đột biến và lãng mạn để quyết định trận đấu. Nghĩ thế nào, tôi làm thế: “ mày yêu đượng thì đến lúc sâu sâu rồi thì phải mời nàng đi xem phim hay đi chơi chứ, cứ ngồi nhà mãi sao được. Cứ an tâm, tao lo chi phí cho mày”. Chả hiểu nó cần hay không cần, mà đúng như cái tính ngang bướng, tự ti, tự ái sẵn có, nó chỉ mỉm cười gật gật: “ừ khi nào cần tao hỏi”. Và cuộc thách đấu có tính toán của nó đã thành công, nó đã chinh phục được. Còn tôi, Nam tiến!

Ngày ra trường, tôi vào miền Trung làm vận tải. Biết đâu hơn đâu, việc có cứ đi. Còn nó được tin vào Sài Gòn làm ở công ty Liên Doanh, mừng cho nó.
Một ngày giữa năm 1992, lần nghỉ phép vào Sài gòn chơi, thăm mấy thằng bạn, tiện thể tôi thăm nó. Trời ! hồi ấy mà mình nó một cái phòng rộng mênh mông, bàn có điện thoại riêng và cả một màn hình máy tính to tướng. Thằng này IT kém lắm mà nó oai thật, không biết để làm việc hay làm cảnh! Tiếng Anh hồi học nó “lên bờ xuống ruộng”, thế mà trong phòng nó nói chuyện với thằng người Nhật như nói tiếng Pháp. Nó cho tôi một động lực để ở lại Sài Gòn xin việc.
Những ngày đầu lang thang hồ sơ xin việc trên tay, GMT chỗ nó làm cũng có một bộ, cũng được Sếp nó gọi lên phỏng vấn. Chẳng hiểu lớp tôi nhiều người làm ở đấy quá hay quan hệ của nó với Sếp kém mà Sếp nhắn qua nó : “ bạn mày không được”. Tức thật, với cái xe máy 86 của nó, ròng rã đường Sài Gòn đến những lúc cạn xăng, cạn tiền, để cuối cùng công sức bỏ ra cũng được đền đáp, tôi vào làm ở Vietfracht, một trong những công ty có truyền thống về mội giới, thuê tàu. Là tiền đề để sau này tôi bước tiếp làm trong các Liên doanh với nước ngoài NOL, APL….
Chúng tôi làm cùng ngành nghề, có dịp chuyện trò và cố vấn cho nhau. Mỗi thằng một con đường, nhưng với tôi, gần 20 năm làm cho một hãng tàu Mỹ thuộc hàng lớn nhất trên thề giới, với một chức năng khiêm tốn là người đứng đầu ở Việt nam về khai thác của hãng. Mọi người ồn ào, ầm ỹ, còn tôi cứ con dường tôi đi, âm thầm nhưng hiệu quả. Ai đó vợ chồng cùng chung tay, nhưng nghĩ lại, nó nói cũng đúng, tôi là anh hùng một tay muôi vợ và lũ con, mà những ba nhóc lận. Cũng thỏa dạ, sau lần thất tình với em hoa khôi Hương Hạ, tôi Nam tiến và gặp em. Em của tôi chấn chất nét đẹp Nam Bộ. Chúng tôi quen nhau từ khi em học ra trường và làm trong nghàng đường sắt. Em ham học và lo toan. Ngày tôi cưới em cũng là lúc em nghỉ việc để học tiếp và chăm lo gia đình. Các cụ nói ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng”. Còn em đã cho tôi hơn cả thế nữa, hai cô con gái đầu lòng xinh như mẹ, đẹp như cha, ngoan ngoãn và học giỏi. Trường Chuyên Trần Đại Nghĩa là nơi cháu gái đầu đang theo đuổi giấc mơ học hành. Em đã cho tôi kinh nghiệm đẻ ra những nàng công chúa xinh tươi, để sau này với những kiến thức ấy tôi đã mang lại hạnh phúc cho nhiều người mong con gái, những Mụ sáu, Mụ Bảy của KT-26 vẫn hạnh phúc tủm tỉm khi nghe bài thuốc ấy của tôi…. Ngày Gia đình KT-26 lần thứ nhất tại HCM là một dịp chứng kiến lễ trao giải cho gia đình lớn nhất, chính là gia đình tôi với hai cô con gái và một quí tử mới chào đời một năm. Tôi cám ơn em đã cho tôi một gia đình lớn như vậy. Bởi tôi biết, đổi lấy tiếng cười ấm áp trong gia đình tôi, em đã hy sinh giấc mơ làm nữ doanh nhân của mình để trở thành cô tài xế taxi bất đắc dĩ, ngày ngày lượn phố đón đưa hai cô công chúa cùng cậu quí tử lúc tiếng trống trường, và đợi chồng bên mâm cơm ấm những buổi chiều tan. Em đã cho tôi sức mạnh và niềm tin để xây dựng một cơ ngơi gia đình sung túc củng những đứa con ngoan.

Thay cho lời kết : Thấy Blog KT-26 kỳ này thiếu chân dung, nhờ nó vẽ cho mình một vài nét. Thẳng đểu, nó bảo vẽ chân dung tôi chán bỏ mẹ, ít như thằng cụt ba chìm bảy nổi, thằng Hợi nước ngoài nước trong, còn tôi cứ lủi thủi một chỗ làm như nó 20 năm nay, nhàm ! Thế có tức không, bạn bè mà vậy. Bực mình tôi quyết định mạo hiểm sang làm giám đốc Cảng cạn PL cho oai, dằn mặt nó, rồi tự vẽ chân dung mình trên Blog để chơi. Ấy thế mà nó chưa tha : “ Mày cứ vẽ đi, lúc nào xong, tao vào blog comment cho mấy phát là bức tranh của máy sẽ ra 3 con vịt và 2 con chim”.

HCMC – SEP 27, 2012 – CHUTI.

Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

VỀ MIỀN TÂY LÀM CHỊ HAI LÚA

Các bạn thân mến!
Tớ vừa theo Chi bộ thực hiện chuyến đi về nguồn thăm Đền thờ Bác Hồ tại Trà Vinh.
Trong chuyến đi có kết hợp thăm đồng bào 3 tỉnh Tiền Giang, Bến Tre và Trà Vinh và có một ngày trải nghiệm làm bác nông dân.
Hương muốn chia sẻ với mọi người về chuyến đi ý nghĩa này qua các hình ảnh của đoàn.


Bà chủ trại nuôi ong

Một tổ ong


Đồ lưu niệm từ dừa


Đi xuồng

Chị Hai Lúa có nét cười giống Ngoại trưởng Hoa Kỳ Clinton

Dáng đứng "Bến Te"




Chuẩn bị leo hái dừa





Hehe. Bắt được cá rồi

Một con vào rổ




Tát nước



Cá bắt được đã lên đĩa
 

Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012

LỆNH TRUY NÃ VỢ CHỒNG THẰNG CỤT


V chng Thng Ct b x sang M, không đ li du tích cũng như đin thoi liên lc.
Hin ti có mt thành viên KT-26 đang có vn đ kin cáo vi đôi v chng này nhưng không liên lc được nên báo vi BLL KT-26.

Chúng tôi viết lnh truy nã qua Blog và Email, đ ngh :

-           V chng Thng Ct có nhn được lnh truy nã này thì vào Email : … 2009… @ … đ nhn lnh.
-         Nếu ai có cách lin lc vi v chng Thng Ct thì báo v chng gi cho BLL hoc cho M Lc.

Đ ngh mi người ng h BLL KT-26.

TM BLL
Nguyn Văn Hà

Kiếm sống được ở Sài Gòn là người Sài Gòn rồi (Sưu tầm)

Tôi hỏi: 'Anh thấy người Sài Gòn thế nào?', mặt anh ngạc nhiên như người từ sao Hỏa xuống.

Tác giả: Trần Tiến Dũng

Khi có ý đi tìm người Sài Gòn, không hiểu sao chưa ra khỏi nhà, tôi đã biết có đi phỏng vấn đến Tết Congo cũng không người nào tự nhận mình là người Sài Gòn gốc ba đời hoặc mấy chục đời cả. Chắc rằng mọi người sẽ hỏi lại tôi: "Sao hỏi chi cái chuyện tào lao, tầm phào hết sức vậy cha nội, kiếm sống được ở Sài Gòn, là người Sài Gòn rồi?".
Thật ra trên khắp thế giới, phần căn cước của một người ít ai phân biệt dân tỉnh lẻ hay dân thủ đô và đó là văn minh căn bản nhất. Riêng ở Việt Nam thì khác. Việc phân biệt dân thủ đô, dân thành phố lớn hay dân tỉnh lẻ, nông thôn, dân kinh tế mới... là chuyện căn bản. Ai cũng biết sự phân biệt đối xử của chế độ hộ khẩu là khắc nghiệt, vấn nạn đó lâu ngày tạo nên cả một gói "tự hào" về địa vị chính trị, kinh tế, văn hóa... dành cho dân có hộ khẩu thủ đô, thành phố trước phần dân cư còn lại của cả nước.
Khi nền kinh tế mở cửa, dù chế độ hộ khẩu vẫn không thay đổi nhưng những yếu tố kinh tế thị trường đã phá vỡ toàn bộ những công dụng chuyên chế của chế độ hộ khẩu. Theo nhu cầu mưu sinh và nhân lực của kinh tế thị trường, dân tỉnh lẻ, nông thôn tràn về đô thị bất chấp chuyện họ sống đời không hộ khẩu hoặc chỉ có cái gọi là chứng nhận tạm trú. Theo thời gian, "đội quân" nhập cư tăng theo cấp số nhân và cả người nhập cư thành đạt, người kiếm sống qua ngày trở thành nguồn dân số bá chủ. Chính nguồn dân số và chất lượng dân số bùng nổ này đã dồn những ai tự huyễn hoặc cho mình dân thủ đô gốc, dân thành phố cố cựu vào hội chứng yếu đề kháng, trở thành những kẻ thất bại.
Nếu ai còn tự cho mình là dân Hà Nội gốc, thật ra đó là lối nghĩ của dân được bảo hộ bởi chế độ hộ khẩu. Họ có thể trưng ra lý do là ông bà, cha mẹ sống ở Hà Nội và họ thừa kế cái gốc người Hà Nội. Cơ sở lý lẽ này là không minh bạch vì trong lịch sử cận đại Việt Nam, theo tìm hiểu, thời Hà Nội cổ, không có chuyện độc đoán, khoanh tròn mực đỏ dân Hà Nội điểm tối ưu và phần dân còn lại chỉ có điểm trung bình kém.
Người Hà Nội trước đây đủ khỏe mạnh, tinh thần và trí thức để rộng tay đón nhận tất cả các nguồn dân cư như đón nhận dòng máu mới, cũng như đủ ứng xử văn minh để biết rằng cực đoan địa phương là ngớ ngẩn. Chuyện dân thủ đô được tôn trọng kính nể, đó là do phẩm chất người, chất lượng từ những công việc phục vụ cộng đồng, quốc gia và được cộng đồng xác nhận trong chuẩn giá trị văn hóa chung, chứ không phải một dạng đặc quyền, đặc lợi.
Ảnh: Bestcoolasia
Ảnh: Bestcoolasia.
Người Hà Nội đủ văn hóa để nhìn thấu rằng hiện trạng hư hỏng của xã hội có nguyên nhân. Cả dân tộc, không phân biệt bất kỳ ai, vùng miền nào đều phải gánh chịu hiện trạng hư hỏng tệ hại này. Một giáo sư sinh ra ở Hà Nội di cư vào Nam muốn giấu tên đã nói thật với chúng tôi rằng: "Chỉ thời đại này mới có kiểu tự tôn bệnh hoạn địa phương thượng đẳng".
Mỗi tháng tôi đều đến một tiệm hớt tóc của một ông chủ trẻ trên đường Hồ Bá Kiện. Tuổi chưa đến bốn mươi, anh có tổng cộng ba tiệm hớt tóc. Lần này anh mời tôi hớt tóc, lấy ráy tai ở một tiệm mới khai trương. Cô gái lấy ráy tai cho tôi nói: 'Ổng vài bữa nữa là sắm thêm xe hơi". Tôi hỏi thẳng ông chủ tiệm là anh có mấy chiếc xe hơi rồi, anh chàng nói giọng miền Nam lơ lớ: "Tính mua thêm một chiếc nữa là bốn. Xe tôi mua cho cơ quan, công ty thuê, hợp đồng tính theo năm".
Rồi anh kể: Năm 1980, anh từ Huế vào Sài Gòn làm phụ hồ, khổ "trơ xương", ba năm không biết mùi bún bò, mỳ Quảng là gì". Tôi hỏi anh: "Anh thấy người Sài Gòn thế nào?". Mặt anh ngạc nhiên như người từ sao hỏa xuống: "Rứa, lúc mới vào tôi cũng có nghĩ người trong này ăn ngon, chơi bạo khác người quê tôi nhưng ở vài tháng là tôi thấy chỉ người có tiền là khác". Cái anh chàng chủ tiệm hớt tóc này cũng như hàng triệu người từ nhiều thế hệ đã nhìn thấy Sài Gòn là một nơi kiếm sống, kiềm tiền, làm giàu. Đối với mọi người Việt, tính cả dân thủ đô, Sài Gòn là vùng đất hứa, là một kiểu giấc mơ Mỹ của người Việt Nam.
Một trí thức người Bắc di cư kết luận: "Sài Gòn là đất Phật". Nhiều người bạn ông bàn thêm: "Giá trị rõ nhất của đất Phật, trước tiên, đây là nơi chốn bình yên, bình yên cả trong chiến tranh, thiên tai và những vấn nạn đáng sợ khác có nguyên nhân từ con người. Sài Gòn không có chuyện phân biệt đối xử vùng miền, văn hóa và chủng tộc...".
Nhà báo TG. có lần nói: "Chỉ cần vô Sài Gòn, có một cái bơm xe, ngồi ở vỉa hè Sài Gòn cũng sống được, cũng thoát khổ mà tính chuyện khởi nghiệp". Mỗi người, trong hàng triệu người từ nhiều thế hệ đều có riêng cho mình những kỷ niệm sâu sắc về sự rộng lòng của đất và người Sài Gòn. Có người còn nói nửa đùa nửa thật rằng: "Nếu ai có chí, dám đứng lè lưỡi cho người ta dán tem ở bưu điện thành phố, chắc chắn không thiếu khách hàng".
Tuy nhiên, Sài Gòn cũng có bất công. Điều bất công này không phải do Sài Gòn gây ra mà chính là do không ít người đến với Sài Gòn gây ra. Có thể thông cảm hiện trạng lúc nào họ cũng thương nhớ, ca ngợi nguyên quán xuất thân của họ. Và Sài Gòn cũng dễ quên, không chấp khi có những người nhập cư thành đạt, nên cơ nghiệp, chỉ nhận họ là người thành phố này, tỉnh nọ. Sài Gòn không hề chỉ là Sài Gòn của nơi kiếm tiền, chỉ là một nơi tạm trú bởi đa phần người nhập cư đã hoặc sẽ có khoảng đời sống ở thành phố này dài hơn so với lúc họ sống ở nguyên quán sinh ra. Hãy đến các nghĩa trang, các chùa có để cốt mà xem, hàng triệu người tứ xứ thuộc nhiều dân tộc, nhiều thế hệ đã chọn gởi lại cho Sài Gòn nắm xương tàn.
Một cô bạn của chúng tôi sinh ra ở một nhà bảo sanh trên đường Gò Công, quận 6, có ông bà nội là người Hoa Minh Hương, ông bà ngoại là dân sinh ra ở bến Mễ Cốc, quận 8. Cô nói: "Nếu muốn biết ai là người Sài Gòn thì chỉ cần nhìn cách họ đón tiếp, đối xử với bà con cô bác ở quê lên thăm hoặc lên kiếm việc làm. Bà ngoại tôi mỗi lần gặp bà con là mừng lắm, tấm lòng của người tha hương mà. Ai cũng có họ hàng dây mơ rễ má, chớ có phải ở đất nẻ chui lên đâu".
Theo một ông già chạy xe ôm ở quận Tân Bình, "đất Sài Gòn trước tiên là đất của những tay hảo hớn, bởi chỉ có những người mạnh mẽ từ tâm hồn đến thể xác mới quyết định bỏ xứ ra đi đến đất mới, cũng chính họ mở đường cho con cháu mưu cầu sự sống mới và tự do. Tánh hảo hớn và phóng khoáng là máu huyết căn cơ của người Sài Gòn".
Ở góc đường Cao Thắng và Phan Thanh Giản cũ (nay là Điện Biên Phủ) có một cái miếu lớn gọi là Thành Hoàng Bổn Cảnh. Nơi đây hàng ngày hàng đêm vẫn nghi ngút hương khói tưởng nhớ những vong linh của tướng quân Lê Văn Khôi (con nuôi Tả quân Lê Văn Duyệt) và các nghĩa binh bị xử chém, vùi xác ở quanh khu Kỳ Hòa, thành Gia Định dưới thời vua Minh Mạng. Một nhà nghiên cứu lịch sử miền Nam có lần nói với tôi: "Không rõ lắm những nghĩa quân này có phải là người Sài Gòn không nhưng tôi tin chắc khi họ chết, họ là người Sài Gòn".
Gia đình bên ngoại tôi có một người anh họ, anh tên là Ba V. Sài Gòn với anh là một thiên đường tại thế, có lần anh nói với tôi: "Tao phục mày quá, sống được ở Sài Gòn". Lời anh đơn giản nhưng chí lý, người Sài Gòn thời nào cũng rất bảnh trong cách nhìn của người địa phương khác. Có người sẽ phản bác tôi rằng: "Người Sài Gòn ngày nay không còn sang trọng nữa". Nhưng trường hợp gia đình anh họ tôi thì lại đồng ý với tôi. Sau 1975 cả bảy đứa con của anh họ tôi đều không đủ ăn đến xanh mặt. Khi Sài Gòn vào thời kinh tế thị trường, cả năm đứa con trai, con gái của anh đều trở thành người Sài Gòn, anh chỉ giữ lại được đứa con gái và đứa con trai út làm người Gò Công cày cấy trên nửa mẫu ruộng hương hỏa. Điều đáng nói là những người con Sài Gòn của anh, dù chỉ làm thợ hồ và nấu bếp ở Sài Gòn nhưng đã đem lại một cuộc cách mạng kinh tế, lối sống văn minh cho cả gia đình anh. Chất nông dân cố cựu của anh không còn như trước, ở anh ngày càng rõ ra cái chất thị dân Sài Gòn do con anh truyền bá.
Tôi có dịp nói chuyện với cô gái người Hà Nội, cô vào Sài Gòn làm nghề báo. Tôi không biết cô có phải là người Hà Nội gốc hay không, cô nói: "Khi mắng cái dân thiếu văn minh ngoài đấy, em có Sài Gòn để chứng minh là trong này người ta không ai làm việc xấu hổ thế". Tất nhiên, không có vùng rộng của lối sống văn minh nào lại không có mặt tệ nạn nhưng cộng đồng thị dân Sài Gòn không có kiểu hí hởn cả tập thể hùa nhau hái hoa Anh Đào của Nhật Bản triển lãm về làm của riêng, cũng không có những vấn nạn không thể tưởng tượng được như chiếm thang máy chung cư, cho thang máy chạy lên chạy xuống liên tục để dỗ con và đút cơm cho con mình ăn ngon miệng.
Không có cái kiểu nghĩ và hành xử như một cô ca sĩ trẻ mà tôi quen. Cô này từ Hà Nội vào Sài Gòn tìm cơ hội thành "sao". Trong thời điểm Hà Đông có quyết định sáp nhập vào Hà Nội, cô luôn miệng tục tằn, gay gắt với những người "đời đời kiếp kiếp" cô không nhận là người Hà Nội dù hàng ngày đang cùng thở, cùng sống ở không gian Hà Nội mở rộng với cô. Chính từ những cách nhìn kỳ thị kiểu này đã xác lập một thứ ranh giới mà ở đó, người ta tự cho Hà Nội như mình đây là tốt đẹp, phần còn lại là tệ hại vì không phải là Hà Nội. Có gì đáng buồn cười và xấu hổ cho bằng kiểu kỳ thị "địa phương thượng đẳng" đó. Và chính đó mới là mầm mống, là nguyên nhân của vô số vấn nạn xã hội.
Vấn đề không phải Sài Gòn không có người nhập cư quê mùa, kém cỏi nhưng cái chính là văn minh Sài Gòn đủ mạnh để hướng mọi người đến phẩm chất tôn trọng lợi ích cộng đồng và tự trọng trong lối sống cá nhân. Hơn 30 năm qua, những ai công tâm sẽ nhìn thấy những dòng người không thể thống kê hết từ miền Bắc vào Sài Gòn để mưu cầu cuộc sống tốt hơn, qua từng cá nhân, họ hàng, thôn làng vào Sài Gòn, vào miền Nam rồi về thăm quê đã đưa về, đã truyền bá lối sống văn minh, vật chất và tinh thần Sài Gòn.
Bạn tôi - nhà thơ, là một người Hà Nội sang trọng, anh vào và chọn Sài Gòn để sống, cũng có thể coi anh là người tị nạn văn hóa ở Sài Gòn. Anh có những kỷ niệm vui buồn sâu sắc dành cho Hà Nội nên mỗi lần về quê trở vào là anh nói: "Mình đặt chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất là thấy nhẹ người". 

Theo Ngoisao.net

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

Thư gửi con không đậu đại học (St của Chuti)

Học đại học cũng là tìm một cái nghề để sống, một cái nghề lao động trí óc, chứ chẳng phải học đại học để loè thiên hạ. Nếu con chắc chắn rằng học cao đẳng hay trung cấp mà ra trường con tìm được việc làm đủ sống thì ba sẵn sàng cho con học trung cấp hay cao đẳng...

Hôm nay đã có điểm thi đại học, tổng số điểm thi của con là 14,5 điểm, vậy là con đã không đậu vào Khoa công nghệ thông tin của trường Đại học Khoa học Tự nhiên.
Ba thấy con buồn, mẹ con buồn, và ba cũng buồn.
Con buồn vì thấy công sức của mấy năm trời học tập không đạt kết quả như lòng con mong ước.
Con sợ rằng con đã phụ lòng ba mẹ, vì con biết ba mẹ rất mong con thi đậu đại học, thế nhưng, việc phụ lòng cha mẹ hay không, không nằm ở việc con đậu hay rớt đại học, mà nằm ở chỗ con có cố gắng hết sức để học hay không.
Nếu con đã cố gắng hết sức của con trong việc học tập, thì con đã trả công ơn của cha mẹ rồi, kết quả đậu hay rớt không phải là vấn đề quan trọng. Còn nếu con chưa cố hết sức thì con đã phụ lòng ba mẹ, con phải lấy đó làm kinh nghiệm, và khắc phục để học tốt trong tương lai.
Thất bại là mẹ thành công. Con hãy xem việc thi rớt đại học năm nay như một kinh nghiệm quý báu trong hành trang học tập của con. Con đừng mãi nối tiếc quá khứ, vì nó đã qua rồi, hãy bỏ qua quá khứ, để bắt đầu từ hiện tại, mà thực hiện những hoài bão của tương lai.
Ông nội con có học chữ Nho, ngày xưa thường khuyên ba rằng: “Học để biết, chứ không phải học để làm quan”.
Nếu ba giàu có, ba sẽ cho con học cách làm người, và cho phép con chọn những điều con muốn học, nhưng ba chỉ là nông dân có vài ha ruộng, chia đất cho con là chia sự nghèo khó cho con, thế nên ba khuyên con rằng: “Con hãy học để biết và để có một cái nghề mà sống”.
Học đại học cũng là tìm một cái nghề để sống, một cái nghề lao động trí óc, chứ chẳng phải học đại học để loè thiên hạ. Nếu con chắc chắn rằng học cao đẳng hay trung cấp mà ra trường con tìm được việc làm đủ sống thì ba sẵn sàng cho con học trung cấp hay cao đẳng. Nhưng con ạ, sinh viên đại học mà còn thất nghiệp thì học trung cấp và cao đẳng khả năng tìm việc làm lại ít hơn.
Lao động trí óc và lao động chân tay điều quý, nhưng lao động trí óc nhẹ nhàng hơn lao động chân tay, thế nên, ba muốn con có nghề lao động trí óc, chứ không lao động chân tay vất vả như nghề nông của ba.
Nay, kết quả không được như ý, con hãy thư thái vui chơi trong một tháng đừng bận tâm đến việc học, rồi cha con ta sẽ ngồi lại với nhau bàn về tương lai của con.
Nếu con muốn học lại để thi đại học năm sau, ba sẽ lo đủ tiền cho con đi học.
Ba nghĩ thi lại năm sau con sẽ có lợi thế là chỉ ôn lại ba môn Toán, Lý, Hoá mà con đã học rồi, so với các thí sinh là học sinh phổ thông, phải học mới tất cả các môn học.
Thi lại năm tới, sau khi con đã cố hết sức học, dựa vào kết quả chúng ta sẽ thấy được khả năng thực sự của con, và lúc đó ba và con rất dễ đưa ra lựa chọn ngành nghề phù hợp với trình độ và ý thích của con.
Nếu con không muốn học lại, có thể dùng điểm thi để xét vào các trường cao đẳng, hoặc trường trung cấp nghề, chúng ta còn rất nhiều con đường đi chứ không chỉ duy nhất con đường đại học.
Khi con đã chọn một nghề thì con phải tâm niệm lời dạy của ông bà: “Nhất nghệ tinh nhất thân vinh”, con phải cố tinh thông nghề nghiệp mà con đã chọn.
Con ạ, mọi lựa chọn của chúng ta điều nhằm đến mục đích: con có một cái nghề để kiếm sống, và tinh thông nghề mà con đã chọn. Không gì hạnh phúc cho bằng mình kiếm sống được bằng nghề mà mình yêu thích.
Trong việc học tập của con, ba mẹ và con phải cùng hợp tác, nhiệm vụ của ba mẹ là kiếm đủ tiền cho con ăn học, và nhiệm vụ của con là cố gắng hết sức để học tập.
Nếu đôi khi ba mẹ có lớn tiếng rầy la con khi con xao lãng việc học, là cũng chỉ với mục đích khiến con phải cố gắng hết sức để học, chứ không phải buộc con phải lấy được tấm bằng đại học, dù con đường đại học là con đường chúng ta mong ước.
Ba mẹ luôn ở bên con dù con có đậu đại học hay không, dù con có chọn bất cứ con đường nào khác.
Con phải có chí tiến thủ, phải chuẩn bị để đua tranh với đời, và hãy nhớ, khi con gặp buồn đau, nghịch cảnh thì ở chốn quê nhà, vòng tay ba mẹ luôn rộng mở để che chở, ôm ấp và an ủi con.
Cuối cùng, ba nhắc lại: không phải việc đậu đại học là quan trọng, mà quan trọng là con đã cố gắng học hết sức của con hay chưa, quan trọng là chúng ta đã làm tròn bổn phận với nhau hay chưa.
Ba của con
Hoàng Kim
 

Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

MỪNG SINH NHẬT LÊ ĐỨC THỊNH 20/9

Sáng nay mình gọi điện chúc mừng Thịnh và cập nhật một số thông tin.
Sau đây là bản lý lịch tự thuật của Hắn từ sau ngày tốt nghiệp:



Lê Đức Thịnh – 20-9-1966/ 0903434902
1992 - 2000:  Ban Kho hàng- Giao nhận cảng Cửa Cấm - Kế toán Kho, Cầu, Bãi
2000: -2010: Cty  cổ phần CATRACO - Trưởng phòng KD-TH
hiện tại: -Hưu non
mưu sinh: -Góp vốn vào 01 cty in & SX bao bì ; 01 nhà hàng
1 tháng làm việc 2 buổi  - đến lấy tiền lãi

Gia đình: 1 vợ, 2 con (con trai: 16 tuổi, con gái 4 tuổi)
Vợ (ctác tại Văn phòng Thành uỷ): sinh năm 1974, tuổi Hổ nhưng tôi chạy nhanh (tuổi Ngựa) nên từ khi lập gia đình đến nay chưa dính chưởng lần nào.

Bạn gặp nhiều nhất: Tuyết Lan, Huân bủng

Sở thích:
 - Chơi Cầu lông,
- Ở nhà chơi với con gái, soi xét thằng con trai
- Đọc truyện chưởng, xem phim phiêu lưu, hành động Mỹ

Những quốc gia đã đi: Anh, Hongkong, Thailan, china.

Cuộc sống ít phải động não nên bây giờ hơi ngu.