"Hà Nội đã vào giữa hè. Những con phố giờ đaynhư bức tranh nhiều màu của các loài hoa: hoa bằng lăng tím ngắt xen lẫn những vòm phượng rực đỏ. Mùa phượng nở cũng nhắc bọn mình nhớ lạinhững mùa hè thời đi học đã xa.
Xin tặng các bạn bài viết của họa sĩ kiêm nhà văn Đỗ Phấn. Chúc các bạn một mùa hè nhiều nhiều niềm vui." - Thùy Dương
Nhiều lúc lẩn thẩn hình như mình quên mất phượng là một loài hoa. Thay vào đấy là nhớ đến tuổi học trò. Nhớ đến những cuộc tập dượt chia li đầu đời với nỗi buồn bé mọn giản đơn chóng vánh. Và dĩ nhiên nhớ đến mấy cô bạn gái xinh xắn cùng lớp. Những cuốn sổ lưu bút của các cô ấy hẳn là đã thất lạc lâu rồi. Lần cuối cùng mình trông thấy cũng đã gần bốn mươi năm. Nhưng ngày ấy được gửi một cánh phượng vào trong sổ của các nàng không phải là chuyện ai cũng có vinh dự. Học giỏi đã đành. Lại còn phải hăng say trong các hoạt động tập thể - thứ không dành cho người kém năng khiếu và yếu sức khỏe.
Bạn mình học rất giỏi nhưng mắt cận, đầu to, chân tay lẻo khẻo. Hôm liên hoan chia tay ngắt đưa mình một cánh phượng ghé tai nói nhỏ, cậu ghi lưu bút vào sổ của Mai hộ tớ nhé, nó không đưa sổ cho tớ. Mình đồng ý tức thì. Nó là thằng bạn thân thiết nhất chia sẻ với mình suốt mấy năm học cuối cấp. Và Mai thì là một cô gái bình thường hơi có phần trầm lặng. Cố ấy rụt rè đưa cho mình cuốn sổ. Dặn, chỉ mình cậu ghi vào thôi đấy, không được chuyền tay! Mình cũng đồng ý tức thì. Ấn ngón tay cho cánh phượng dính vào giữa trang giấy trắng, nắn nót viết hai chữ bay bướm hết mức có thể, “Nhớ mãi”. Kí tên thằng bạn. Thế là thực hiện đúng yêu cầu của cả hai đứa. Không bao giờ gặp lại nữa nên cũng chẳng biết chúng nó có nhớ nhung như nguyện vọng.
Tháng sáu. Thành phố ngùn ngụt sắc phượng hồng. Những con đường bừng thức trên nền trời ngơ ngác xanh. Trên nền hoa bằng lăng lãng đãng xa xôi hờ hững tím. Mặt hồ in bóng những hàng hoa phượng nôn nao thắp lửa. Cơn gió trưa rải những cánh hồng lấp lánh chói ngập lối đi. Một sức mạnh vô hình níu kéo con mắt, níu kéo bàn chân. Những áo quần xe cộ dưới hoa chợt như khép nép khiêm nhường tĩnh lặng.
Mình lững thững đi dưới vòm hoa trên con đường Lý Thường Kiệt. Một con phố bây giờ xứng đáng thuộc vào hàng cổ nhất thành phố, bởi còn khá nguyên vẹn. Cả kiến trúc lẫn cây cối bên hè. Cả con đường và những gương mặt người trên con đường ấy. Dưới vòm hoa không nhìn thấy những tòa nhà chọc trời mới mọc lên. Không thấy cảnh chen chúc nháo nhào loạn xạ ồn ào bẳn gắt. Lặng lẽ một sắc đỏ cồn cào suốt chiều dài con phố như vài chục năm về trước.
Cơn lốc bán mua đổi chác đất đai đô thị nhiều năm đã lấy đi của Hà Nội những mảnh vườn, những khoảng trống trong những căn nhà cổ. Người Hà Nội từ giã thú chơi cây cảnh và trồng hoa trong vườn nhà. Những địa lan, phong lan, dạ hương, hồng và cúc lưu niên dần dà biến mất. Một cuộc chia ly vĩnh viễn. Hàng hoa bán những loại hoa trồng công nghiệp như hoa nhựa. Xuất hiện sách dạy cắm hoa biên soạn phù hợp với hoa bày bán trên phó. Cắm thêm vào lọ hoa rất nhiều loại lá cành cỏ cây hoang dã như một niềm nuối tiếc. Nếu không có những phụ kiện như vậy thì chẳng biết làm gì với mười bông hồng bằng nhau chằn chặn như vừa lấy từ khuôn ép nhựa ra?
May mắn cho Hà Nội vẫn còn vàng rượi hàng cây cơm nguội mùa thu. Ấm áp sắc đỏ của lá bàng thưa thớt cuối đông. Vài gốc hoa sưa miệt mài giăng mắc trắng mưa xuân. Chút tím thanh tân háo hức bằng lăng đầu hạ. Và chan chứa tiếng ve trưa trong ngất ngây vòm phượng đỏ ven hồ.
S/t: Thùy Dương
S/t: Thùy Dương
Ôi những blogger KT-26, hãy nhìn cánh phượng vỹ và viết về hoa phương, một loại hoa gắn với biểu trưng của TP Hải Phòng.
Trả lờiXóaNghe bài sưu tầm về hoa phượng Hà nội, chuti tôi chưa thất cái chất mằn mặn và hương biển tỏa ra từ loài hoa học trò ấy!
Hoài niệm. Những kỷ niệm thời học sinh ngây thơ. Thật đẹp. đọc bài này tôi lại liên tưởng tới đoạn:
Trả lờiXóa"Những hàng rào trà mạn có sợi cúc tần vương víu đựoc thay mẹ hết bằng gạch xây, ngoắt ngéo ngoằn nghèo như rắn ngâm thuốc bắc. Đường đất mát lịm chân giờ cũng thay bằng bê tông ngói vỡ. Nói bậy một chữ BỐ KHỈ, đúng là phú quý sinh…thụt lùi."
Nông thôn bây giờ cũng thay đổi, huống chi thành phố. Sự thay đổi làm mất đi cái đẹp của quá khứ , của văn hóa , lịch sử là cái sự Thụt Lùi... Nhể.
Đọc được bài này trên báo, mình thấy sướng quá. Đã nhiều lần ngất ngây khi ngắm Hà Nội vào hè, choáng váng với những mảng màu tím bằng lăng, đỏ phượng vĩ và vàng bồ kết dại rực lên ở các góc phố, mà chưa thể cầm bút viết về chúng. May sao có Đỗ Phấn. Người hoạ sĩ tài hoa biết vẽ cả bằng những con chữ nữa. Cám ơn hoạ sĩ!
Trả lờiXóaHôm qua tự thưởng cho mình một lọ hoa bất tử vàng nhỏ xinh để trên bàn làm việc. Và tự thấy cuộc đời vẫn đẹp sao!
Tx mrs Dương, e đã gợi lên những kỷ niệm đẹp thuở nào trong mỗi con người KT26
Trả lờiXóaĐúng thế ô T nhể
Mọi cái biến đổi, nhưng chúng ta không thay đổi. Tất cả còn lưu giữ trong ký ức của mỗi chứng ta. Nó hoàn toàn không mất đi, mà theo tôi nghĩ, nó còn thể hiện mạnh mẽ hơn nữa, giàu tính văn học hơn nữa trong mỗi bái viết của mỗi chúng ta. Tôi hứa sẽ làm chúng sống động trở lại trong các tác phẩm của mình sau này. Đáng giá đấy.
Quên, lại quên, sorry e TD nhé vì nhận lời mời được đi "Thiên đường Bảo Sơn" ở HN lại ko đi được. A nghĩ sẽ có dịp ae mình gặp gỡ, OK!
Trả lờiXóaMột cây viết "Muỗi cái" có hạng của BLog thì ko thể a ko gặp mặt được.
hi TD,Tuyệt. cuộc đời vẫn đẹp sao! Tôi thích cả mầu xanh của những dẫy phố khi mới chớm hè.
Trả lờiXóa