Danh sách Blog của Tôi

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011


Giờ cao điểm

07h30 sáng, vội vàng quăng mình ra đường cho một ngày làm việc mới. Trời, mới bảnh mắt mà người đâu ra lắm vậy! Xe cộ ngược xuôi không có hàng lối thứ tự nào cả, mạnh ai người nấy đi. Kinh khiếp nhất là các ngã tư, mặc dù vẫn có đèn xanh đèn đỏ nhưng chiều này đi chưa hết, chiều kia chỉ chờ đèn xanh là nhao lên, ùn vào các khe hở, tiến tới trước bằng mọi giá. Vậy là dòng xe ô tô và xe máy vón cục ở giữa, đưa nhau vào thế đan cài như đan rổ. Mày không đi được hả? Mặc kệ mày! Trong khi phần còn lại của ngã tư lại trống vắng do xe không lách ra được. Cứ thế dòng xe này chưa qua dòng xe sau đã tới, làm cho cái ngã tư rộng thênh ngày thường trở nên vô cùng bát nháo. 

Kẹt xe - nỗi ám ảnh
Thoát ra được ngã tư, ai nấy vội vàng phóng xe để mong bù lại thời gian kẹt. Chẳng thanh thản được bao lâu! Đến đoạn phố có trường đại học, đã thấy người và xe dồn đống. Lùi cũng không lùi được nữa rồi. Thôi đành buông mình theo tốc độ rùa bò của dòng người. Những con người đóng khung trong chiếc mũ bảo hiểm, vẻ mặt vô cảm và nhẫn nại, dấn từng bước chầm chậm. Sau vẻ dửng dưng, mỗi con người ấy đang nghĩ gì trong đầu cho một  buổi sáng như mọi buổi sáng vào giờ cao điểm?
Mùi xăng xe, mùi chì xộc vào mũi cùng với đám bụi nhờ nhờ bủa vây. Mặt trời đã chói chang chiếu xiên ngang vào mặt người. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng động cơ xe nổ ầm ầm, nhưng những âm thanh hỗn tạp đó không làm người đi đường bận tâm vì nó đã quá quen thuộc. Sao hôm nay lại tắc ghê thế nhỉ? Ngược chiều, một chiếc xe ô tô đi lừ đừ. Tay này làm sao thế? Mới học lái chắc! Đến gần té ra “nó” đang mải buôn điện thoại! Chúng mày vội, ông không vội! Ôi tổ cha nó, bao nhiêu người rì rì đi đằng sau mà nó vô cảm thế đấy.
Bỗng, một đôi chim bồ câu từ đâu bay tới, cùng đậu song song trên đám dây điện chăng ngang đường. Ô kìa, chúng đang bình thản rỉa lông và cọ mỏ cho nhau, mặc cho những âm thanh ồn ã và lũ người khốn khổ vật lộn bên dưới. Tự nhiên thoáng ước mình thành con chim cái kia! Và chợt thấy bầu trời xanh thật xanh trên đầu. Kìa mình đang bay…

Hà Nội một ngày cuối thu 2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét