Danh sách Blog của Tôi

Thứ Ba, 26 tháng 4, 2011

BỐ TÔI (Tác giả: Thùy Dương)


Câu chuyện về Bố tôi
Vừa rồi có một bài viết thật hay của Bloger Hà Q về Mẹ. Về các đấng sinh thành, chúng mình ở tuổi này đủ chiêm nghiệm để có thể kể thật nhiều câu chuyện về họ. Và hôm nay, tôi muốn kể về Bố tôi.
Bố tôi sinh ra ở thành phố, là con trai duy nhất của ông bà nội tôi, nên Bố được chiều từ bé. Nhà lại có điều kiện, nên Bố ăn chơi theo kiểu công tử. Nghe Mẹ kể, Bố rất đào hoa, đẹp trai và vì thế, bố yêu rất sớm. Năm 18 tuổi, bố đã lấy người vợ đầu tiên. Sau đó, khi bố tham gia phong trào vớ vẩn chi đó, bị bọn Pháp bắt & bỏ tù ngoài đảo Phú Quốc, bà ấy bỏ Bố tôi liền. Nhờ đó mới đến phần Mẹ tôi & tôi được lấy hơi từ họ để ra đời. Bây giờ mọi người có nhìn thấy nét nào đèm đẹp trên khuôn mặt tôi, đó là do được thừa hưởng từ Bố tôi (trộm vía Mẹ). Bố tán Mẹ tôi bằng thơ, sau này anh kế tôi còn mang thơ của Bố gửi Mẹ để đi tán gái (anh cũng là một tay tán gái khá lắm). Đây là một đoạn thơ Bố gửi Mẹ khi trong tù:
“Thư em đến như một liều thuốc mạnh
Sưởi ấm hồn tàn lạnh kẻ ly hương
Tim đập dồn rạo rực một niềm thương
Để hồn nhẹ, nhẹ buông về quá vãng…”
Hồi ở tù, Bố học được nghề y tá. Vì vậy, mang tiếng tù đày, nhưng Bố rất thoải mái đi lại, ăn uống. Cũng trong thời gian đó, Bố bị đau dạ dày, sẵn có moóc phin (một thứ giảm đau thông dụng ngày ấy), bố lấy dùng. Sau rồi thành nghiện.
Ký ức của tôi về Bố, là cái ống hút thuốc phiện. Khi có tiền Bố mua thuốc phiện cất lần 1, khi hết tiền Bố hút sái lần 2, lần 3… Anh kế tôi là người chuyên đi mua thuốc cho Bố. Anh chăm chỉ lùng sục lắm (hình như Bố có boa cho anh? Tôi không rõ lắm, hi hi) Bố hay nằm trong màn cùng với bộ bàn đèn, đông cũng như hè. Cái loại màn ngày xưa, không phải màn tuyn bây giờ, mà chắc bạn nào cũng biết, nó dày bình bịch và ám khói thuốc, nặng chịch & cáu bẩn.
Sau khi ra tù, Bố hành nghề y tá và có một trạm xá ở chợ Con. Hình như Bố kiếm được, đủ để nuôi con & mua thuốc phiện cho mình. Sẵn vẻ ngoài đẹp trai, nói giỏi & rất tâm lý, Bố có một số lượng lớn khách hàng là các bà sồn sồn kinh doanh ở chợ Con. Bố mát tay lắm thì phải, nên các bà cứ thích đến đó. Nghe mọi người kể, Bố toàn chữa bệnh giả dược, nghĩa là cứ tiêm vớ vẩn (nước cất, vitamin C…) rồi bảo thuốc này đặc biệt lắm, tiêm khỏi ngay. Các bà cứ tin sái cổ… Mẹ kể khi bắt đầu mang thai tôi thì Bố làm ăn rất tốt, nên họ coi tôi như là Lộc trời cho (he he…)
Bố lại có một thú tiêu khiển nữa là đánh bạc. Nhà tôi thường xuyên được Bố biến thành sới bạc. Đó cũng là cách để Bố kiếm thêm cho vào tẩu thuốc. Bố có một nguyên tắc bất di bất dịch là: “không lấy tiền nuôi con để hút” nên Bố phải xoay xở thôi. Sau này khi tôi khoảng 10 tuổi, Bố không đi làm nữa mà chỉ ở nhà, do sức khoẻ cũng bị giảm sút & trạm xá đóng cửa.
Vậy là cả nhà 7 miệng ăn, trông vào đồng lương y tá của Mẹ tôi ở bệnh viện Việt Tiệp. Khỏi nói các bạn cũng hình dung nhà tôi khó khăn như thế nào. Chị cả tôi phải đi làm hộ lý để đỡ cho Mẹ và chuyển qua học cấp 3 hệ bổ túc.
Chắc các bạn sẽ nghĩ: Trời, chắc Mẹ Dương khổ lắm! Mẹ kể với tôi: Mẹ cứ đến chỗ làm là quên ở nhà, mà ở nhà là quên việc chỗ làm. Đó là cách để Mẹ làm tròn cả 2 nhiệm vụ & vượt qua khó khăn. Nhưng ấn tượng trong tôi là, dù bố chỉ nằm đấy hút thuốc, Mẹ vẫn rất chiều chuộng bố. Đến bây giờ, tôi vẫn kể với các con tôi: “Ngày xưa bà ngoại mà có làm món cua rẽ rán (cua rẽ là con cua lúc bị lột lớp vỏ cứng), thì do mẹ là út, nên được ăn 2 cái càng, các bác ăn chân. Còn cái mình to nhất thì của ông ngoại”.
Mỗi khi Mẹ đi làm về mệt, nhà cửa bừa bộn, Mẹ vừa dọn nhà vừa cằn nhằn, thì Bố gọi Mẹ lại và nói:”Em cứ ngồi xuống đây, nhà bừa thì em cứ để đấy! Anh đâu có bắt em dọn. Lúc nào em thích làm thì làm, anh không bảo sao cả” Đấy, các bạn thấy sao? Bố Mẹ vẫn gọi nhau là anh em như thế cho đến mãi sau này. Và những lời của Bố làm Mẹ tan bớt mệt nhọc.
Không biết các ông bố của các bạn dạy con thế nào? Bố tôi có cách rất đặc biệt: có 3 ông con trai, một ông phạm lỗi, thì cả 3 ông, khẩn trương tụt quần qua mông, nằm sấp xuống phản. Bố hô: Cái Dương đâu, lấy cho Bố khúc củi. Bố phát rất đau vào cả 3 bộ mông trắng hếu đó, bên cạnh là Mẹ tôi chạy quanh khóc lóc vì xót con. Bố làm thế để 3 anh em phải tự bảo ban nhau. Mỗi lần có vụ đánh truồng, 2 ô cửa sổ nhà tôi bọn trẻ con đứng lô nhố nhòm vào xem như xem kịch. Tôi được thể ra vẻ quan trọng, lon ton ra đóng cửa số lại. Đến bây giờ tôi cũng học bố tôi cách đó (không phải tụt quần đánh), là giao khoán cho 3 đứa việc tự dọn vệ sinh phòng chúng. Cũng hiệu quả ra phết, mà tôi thì không phải làm mà chỉ lo quát mắng mà thôi. Cứ thấy bẩn là tôi mắng tuốt.
Với tôi, vì là út ít, lại là con gái, nên Bố chiều hơn. Nhưng tôi có máu giang hồ, suốt ngày lang thang. Sở thích của tôi là đi xem phim, bất kể phim gì, lại còn xem nhiều lần một bộ phim nữa. Hiện Mẹ tôi vẫn còn giữ bản kiểm điểm mà tôi gửi cho Bố tôi: “Con xin hứa với Bố, từ nay không xem hai lần một bộ phim, và trước khi đi xem phim thì phải xin phép bố, không được tiền trảm hậu tấu” với nét chữ xấu như gà bới, chữ h thì đổ gục xuống. Và mỗi lần Bố đánh tôi, thay cho khúc củi thì chỉ là cái đũa cả. Đặc biệt là sau đó, khi tôi đang đứng khóc hu hu, Bố gọi tôi lại. Tôi rón rén lại gần thì Bố nói: “Bố cho 2 hào ăn kem!”. Vừa đấm vừa xoa là đây.
Không biết có phải vì uy của Bố, mà các anh chị em tôi đều chăm chỉ học hành, chả ai tiêm nhiễm những căn bệnh xã hội trầm kha mà Bố chót mang. Mẹ tôi thật tự hào với hàng xóm, họ hàng, là mặc dù thế, Mẹ & Bố đã nuôi các con lên người, cả 5 anh em tôi đều vào Đại học.
Khi anh lớn tôi tốt nghiệp Đại học Hàng hải & bắt đầu đi làm, cảnh nhà bớt khó khăn, thì Bố tôi mất. Lúc đó tôi mới 12 tuổi, cái tuổi còn chưa dậy thì. Thiếu bố, tôi thấy mình thiệt thòi. Tôi lớn lên tự do, thích sao làm vậy. Đôi khi tôi nghĩ, giá như còn Bố, cuộc đời tôi sẽ khác?
Sau này Mẹ kể lại, trước khi mất, Mẹ ngồi bên Bố, Bố cầm tay Mẹ và nói: “Kiếp sau tôi lại tìm Bà để lấy Bà làm vợ”. Câu nói này cứ in mãi vào đầu tôi, các bạn ạ. Câu đó đủ để thấy rằng, Bố thực sự yêu & cần Mẹ. Liệu chồng chúng ta có nói với chúng ta câu đấy không các bạn gái nhỉ? Phần tôi, tôi đã học được từ Mẹ tôi một điều: Luôn giữ sự ấm áp & tiếng cười trong nhà.
KT26 tặng tác giả và các thành viên bộ phim hoạt hình về cha và con gái.

11 nhận xét:

  1. Cám ơn tác giả. Một câu chuyện hay, cảm động và chân thực. HPG là đô thị lớn, vùng tạm chiếm của Pháp. Cũng giống như HN có nhiều gia đình khá giả, tư sản vì vậy có rất nhiều công tử đào hoa.

    Trả lờiXóa
  2. Một cách kể chuyện hay đấy. Đúng như tác giả nói, Bố mất khi tác giả 12 tuổi. Là con gái nữa , sao cảm nhận nhiều về bố được!? Nhưng bài viết đã làm được cả hai...Thông qua mẹ. Nói về bố nhưng ẩn sâu trong đó là hình ảnh của người mẹ...
    Cũng giống như cảm xúc của tác giả , tôi đã từng gặp bà me tác giả, mội người yêu đời, yêu người và cũng không quên yêu chính bản thân mình.

    Trả lờiXóa
  3. Cách các Cụ cư xử với nhau đáng để chúng ta học tập.
    Ông Cụ đào hoa như vậy chắc nhiều bà chẳng có bệnh gì nhưng cứ muốn "ốm" nên mới có vụ dùng giả dược!!!

    Trả lờiXóa
  4. Nói về sành điệu chưa chắc tụi mình bằng các cụ. Hồi tôi chuẩn bị lên đường vào SGN nghe nói Ông Hà và mấy ông trong đó đi làm thắt cravat và mang giày da (Mình thì chỉ có Tết hoặc đám cưới mới dùng). Thế là Bố tôi dạy tôi cách đánh giầy và thắt cravat. Ông cụ bảo thời trước ông có một cái ghế đẩu nhỏ cao gần ngang đầu gối và một cái khăn bằng nỷ. Khi nào ra khỏi nhà thì đặt chân giầy lên, dùng khăn lau và đánh giầy bóng loáng, ruồi vô tình đậu vào trượt chân ngã cái oạch!!!

    Trả lờiXóa
  5. Cảm ơn TBT. Một cách vô hình, thực tế tôi đã bị ảnh hưởng từ bố mẹ trong cách dạy con & cư xử với chồng. Đến giờ sau 17 năm chung sống, tôi nghĩ mình cũng đạt được một kết quả nhất định. (^_^)

    Trả lờiXóa
  6. Cám ơn e Dương (nuỗi) nhé. Chả "nghe" được thông tin gì mà viết hay phết. Này, được nghiện như ô Papa thế kể cũng sướng. Tiếc là ổng ko truyền lại bí quyết này cho con "muỗi đực" nhà e để học tập, hehe...
    Sau này a sẽ viết bài về Dad anh Mom nhà a để các e tham khảo. E xứng với danh "Con muỗi cái" dũng cảm ngoài Bắc rồi đó, tham chiến hết, rất nhiều bài đăng hay, chả sợ "bọn muỗi đực" các anh tí nào, một mình chiến đấu tung hoành, bài viết xuất bản đều đặn, đánh tan tác mấy con muỗi đực nhát gan ko dám thể hiện trên diễn đàn. OK, phát huy nữa e nhé.Con muỗi đực nhà e đâu rồi, ít nhiều mình cũng có chân trong rồi, e đ.viên tham gia đi để cùng a thể hiện tham dự cho thêm phần phong phú.

    Trả lờiXóa
  7. Kính gửi anh Phu quân của bạn em! "Nghe" được hay không phụ thuộc phần lớn vào việc có muốn "nghe" hay không? Ông xã em đã ký uỷ quyền dài hạn cho em làm mọi việc liên quan. Bài em viết cũng là nhu cầu bản thân muốn được viết ra cái gì đó về những điều mình đang suy nghĩ. Chẳng là khi ngẫm lại, em thấy mình có những ảnh hưởng từ Bố mà em cứ tưởng là không. Vậy đấy anh ạ! Em không nghĩ mình dũng cảm như anh nói, mà kiểu cách của em là vậy. Thích thì em sẽ làm, bao giờ không thích nữa thì sẽ hay. He he...

    Trả lờiXóa
  8. Bác Vicent này nghe nói cũng giang hồ, phong trần lắm. Làm thơ hay. Đề nghị Bác viết mấy bài đi. Viết là dịp để giải tỏa những ký ức, kỷ niệm, những tâm tư. Nói cách khác là cho :"tiếng lòng nó phọt ra".

    Trả lờiXóa
  9. Iem có ý kiến thế này: Bác Vicent nên viết về những gì có liên quan đến một thành viên Kt26 mà Bác yêu thương nhất. Như vậy sẽ rất hấp dẫn vì vừa quen vừa lạ.

    Trả lờiXóa
  10. Đồng ý, đúng là phải có người kích bên cạnh mình mới có thêm "máu" làm việc, Xin hứa sẽ có ..Nhưng viết về ai thì "Đếch biết nữa" hêhê..

    Trả lờiXóa