Danh sách Blog của Tôi

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

My Childhood ( T/g: Thùy Dương)


Hưởng ứng bài viết của bạn Cahu (tức Cà Hu, tức Ca Hủ, tức Cà Hư and so on…)

Khi nó được tác thành âm dương từ hai đấng sinh thành, nhà nó bắt đầu có lộc. Bố nó kiếm tiền dễ dàng từ nghề y tá nên mẹ nó ăn uống thoải mái. Kết quả là mặc dù khi đó mẹ nó mang thai lần 5 và đã 43 tuổi, nhưng nó vẫn là baby nặng nhất trong các anh chị em nó. Mẹ nó suýt phải mổ đẻ vì thai to. Phải nói nó được thành người (theo nghĩa đen) cũng là nhờ sự cương quyết của bố nó. Khi ấy ở bệnh viện mẹ nó đã có phong trào sinh đẻ có kế hoạch. Nhà đã có 4 con đủ trai đủ gái, mẹ nó được đề nghị bỏ thai đi nếu không sẽ mất danh hiệu “chiến sỹ thi đua”. Về nói với bố nó, bố nó nói rất đanh thép: “Vứt mẹ cái chiến sỹ thi đua đi…” Thế là nó được thành người ngon lành mà không bị xuống cống. Cũng chính vì câu chuyện này mà trong suốt cuộc đời, nó luôn thấy mình lãi to …Vì nó đã “được sống”! Nghe có vẻ hơi AQ một tí nhưng đúng là như vậy.


Mẹ kể nó dễ nuôi lắm, háu ăn và lành. Mới hai tháng tuổi nó đã phải đi nhà trẻ của bệnh viện. Được năm tháng thì mẹ nó phải vắt sữa vào cái chai bia 0.5 lít, lắp núm vú vào để nó tu cho nhanh. Bởi vậy nó luôn là một đứa trẻ bụ bẫm và ít nói. Về sau này nó mới bị dòng đời xô đẩy & trở nên nói nhiều như ngày nay. Nó bụ nên bụng to vượt mặt, mọi người gọi nó là Thuỳ bụng. Lại có một dạo, như rất nhiều đứa trẻ thời ấy, nó hay bị mụn nhọt, chốc đầu. Một lần nó bị chốc nặng quá, bác sỹ phải cạo sạch tóc đi và bôi thuốc xanh metilen khắp đầu, trông như một dị nhân. Lập tức nó có thêm tên Thuỳ mụn.
Lớn lên một chút, nó thấy các anh chị đi học trông rất oách nên nài nỉ mẹ cho đi học sớm, vậy là 5 tuổi nó đã được đến lớp học vỡ lòng. Khác với đa số các bạn KT26 của nó, chưa bao giờ nó học lớp chuyên chọn. Duy nhất một lần, năm nó học lớp 5, cô giáo chủ nhiệm thấy nó học cũng được, bèn chuyển nó sang lớp chọn. Sang được hai tháng nó lại trở về nơi nó ra đi, do lười học quá không chịu làm bài. Việc học với nó luôn nhẹ hều, không phải cố gắng bao giờ. Các trò nghịch của nó chỉ loanh quanh đánh chuyền, chơi ô ăn quan, nhảy ngựa…nói chung nó là đứa trẻ ngoan. Có lẽ vì thế, ký ức rõ nhất về những nghịch ngợm tuổi thơ lại là hai vụ đánh nhau.
Thuở ấy, ngõ nhà nó có rất nhiều người Hoa sinh sống. Từ ngoài nhòm vào trong nhà họ chỉ thấy tối thui và lúc nhúc trẻ con, họ đẻ nhiều dễ sợ. Có một con bé người Hoa rất thích bắt nạt nó. Cùng tầm 8, 9 tuổi, nhưng trông nó đen nhẻm, bặm trợn. Mỗi lần nó đi trong ngõ mà gặp con này, nó phải lảng từ xa. Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Nhiều lần nó bị đuổi chạy bán sống bán chết. Trò đời nó càng sợ như vậy thì con bé đó càng thích. Vừa tức vừa sợ mà nó chưa biết đối phó làm sao. Rồi đến một lần, con bé đó lại đuổi đánh nó. Nhìn thấy những cái mụn bọc sưng tướng đang nổi trên mặt con ấy, nó nghĩ mình phải liều một phen. Nó quyết định đối mặt và nhè vào những cái mụn bọc mà đánh mà giã cật lực, bao nhiêu nỗi căm tức bấy lâu dồn cả vào nắm đấm. Thật là hả dạ, con bé khóc ầm lên ôm mặt chạy mất. Từ đó nó đã được con này để yên. Đến cuối năm 1978, do sắp có chiến tranh Việt-Trung, Hoa kiều bỏ về nước hết, cái ngõ nhà nó vắng đi đến già nửa và nó không bao giờ gặp lại con bé ấy nữa.
Đối diện nhà nó có một thằng con giai bằng tuổi nó. Hai đứa rất hay chơi với nhau. Mới hôm gần đây mẹ nó kể nó mới biết, khi đó nó chỉ khoảng 5 tuổi, bố mẹ thằng đó đã mục kích nó rửa đít cho con trai họ sau khi thằng này đi “ị”. Đầu tiên nó lấy chân rửa, sau đó lấy tay kỳ lại hẳn hoi. Bắc qua sông Lấp (nay là hồ Tam Bạc) có cái cầu treo hỏng. Các thanh gỗ bắc ngang bị gẫy hở hoác xuống lòng sông đầy rác & cạn nước. Cái cầu đu đưa, rung bần bật mỗi khi có gió. Nó và thằng bạn có trò đi qua cầu thử cảm giác mạnh. Hồi đó nó không thấy sợ, toàn cầm tay cậu bạn dắt qua cầu. Bố mẹ hai nhà lại còn gán ghép vì thấy chúng dính kè kè với nhau tối ngày. Chơi chán thì chả tránh được lúc đánh, chửi nhau. Một lần không nhớ vì lý do gì, hai đứa xông vào nhau túm tóc đấm đá túi bụi. Cuối cùng làm sao nó lại vật được thằng bạn nằm ngửa ra đất, ngồi ngay lên bụng và giã giò vào giữa mặt cho đến lúc người lớn chạy đến lôi ra. Tình bạn này chỉ kéo dài được đến lúc chúng nó đến tuổi dậy thì, biết xấu hổ là chấm dứt.
Sau này, khi hai đứa đã qua tuổi thơ và thằng bạn lớn vụt lên thành một nam nhi cao to, thì khi ấy nó quay sang trêu lại. Thằng đó nói: “Sao tao với mày không thành đôi nhỉ, tên ghép vào nghe hay phết!” Chả là nó tên là Cường mà.

Đó, tuổi thơ của nó cũng như các bạn cùng thời, rất sôi động và hoang dại. Mang tiếng ở thành phố nhưng không khác gì lũ trẻ quê… để bây giờ thi thoảng thích lên lại nói với con: ngày xưa mẹ ấy hả…

8 nhận xét:

  1. Tks TD.
    Một tuổi thơ rất "đầu mấu".

    Trả lờiXóa
  2. Comment của Chuti:
    Thanks TD.
    Một quyết định sáng suốt của ông bố sử dụng thuốc "liều cao" để hôm nay BBT có một member nhiệt thành. KT-26 có một Blogger bùng nổ cũng y như cái thời childhood của tác giả vậy.
    À ! cho tôi hỏi các thằng Cường Dương 's firend bây giờ đâu rồi nhỉ. Có khi nào nó cũng ghé Blog & cảm thấy tiếc tiếc cái thời childhood ấy sao nó không kéo dài ra tý nữa... cho đến tận bậy giờ nhỉ?

    Trả lờiXóa
  3. Hi hi, nó vẫn ở HP. Hiện nó là một tay buôn đồ loa, đài cũ các loại, làm ăn cũng khấm khá. Ấy là nghe mẹ nó nói thế, chứ hàng chục năm nay mình không gặp nó.

    Trả lờiXóa
  4. TD công nhận là may mắn ngay cả từ trong bụng mẹ, lớn lên đến tận bây giờ vẫn gặp may mắn. Mình ko ngờ trước kia D cũng đầu mấu đến vậy. Ko biết từ khi nào mà hiền bớt, chắc là từ khi yêu... hihi... chẳng biết có đúng ko?

    Trả lờiXóa
  5. Hehe.
    Giả vờ hiền thôi!!

    Trả lờiXóa
  6. Hay! Kỳ sau viết tiếp nhé, rất hấp dẫn đấy

    Trả lờiXóa
  7. Thời Chilhood thật đáng yêu. Một thời để yêu và một thời để nhớ. Xem ra chả đứa nào tránh được "Oánh nhau" nhảy. Người tên Dương thì cái gì cũng Mạnh. Theo các bạn thì Mạnh dương hơn hay Cường dương hơn, nhảy.

    Trả lờiXóa
  8. Hehe. Cái gì nghe cũng hay cả. Tuy nhiên Mạnh nghe dễ hiểu hơn.

    Trả lờiXóa