Danh sách Blog của Tôi

Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012

BÓNG ĐÔNG ĐÊM (Chuti)


(Lễ Vu Lan – Kính tặng những người Mẹ)

Tiết đông Miền Bắc kéo mọi người nhanh vào giấy ngủ sâu lúc nửa đêm. Gió heo hút thì thầm bên cánh cửa sổ cài chặt như thể tiếng ru của các bà mẹ xưa giữa đêm đông. Gã đàn ông chăm chăm nhìn vào bóng tối, tìm kiếm cho mình giấc say ngày nào.
Một tiếng “k..e..ẹ…t” nhẹ, hắn nhắm vội mắt lại. Hình như tiếng mở nhẹ nhàng cánh cửa phòng. Có chút ánh sáng yếu ớt rọi từ ánh đèn nhỏ xa đâu đó, Hắn ti hí ánh mắt tò mò. Nằm bất động, liếc nhẹ về phía cửa, lồng ngực Hắn rộn ràng khi thấy một cái bóng thấp bé, lom khom lẩn vào trong phòng..

Cánh cửa từ từ khép, trả lại căn phòng  màu tối đêm đông. Hắn cảm thấy có tiếng động nhỏ tiến gần, luồng hơi ấm truyền sang người, Hắn nhắm mắt lại, nằm  bất động. Có gì đó khẽ động dưới chân. Hình như một bàn tay khô lạnh vừa chạm vào chân Hắn rồi vội vàng rút lại. Cái chăn đông nhẹ nhàng phủ lên đôi chân lạnh cóng không mang tất của Hắn.
Hắn nín thở trong đêm, lúc này mắt mở căng cố nhìn vào trong tối. Hình như cái bóng đông đêm thấp bé ấy lại nhẹ nhàng lom khom tiến về phía mặt Hắn. Tim đập thình thịch, Hắn bất động chờ đợi…
Cái bóng đông đêm nhẹ nhàng nằm xuống cạnh nó. Luồng khí ấm nhanh lan tỏa ra khắp người Hắn. Hắn vẫn cứ nằm im như vậy, đợi chờ tiếng thở nhẹ nhàng. Bên kia, có lẽ cái bóng đông đêm đã đi vào giấc ngủ.
Hắn nhẹ nhàng, bàn tay tò mò bắt lấy cánh tay gầy khô giữa canh khuya. Tim hắn thổn thức như kẻ ăn trộm sợ bị bắt quả tang. Hắn từ từ bóp nhẹ lên phía trên, đến bả vai, bỗng bóng đêm đông rùng mình cảm giác như chạm phải chỗ đau. Hắn dừng lại như không biết để cái bóng đông đêm dần vào giấc ngủ. Hắn hổi hộp, đưa bàn tay đi xa hơn xoa bóp nơi vai, nơi gáy. Và một lần nữa cái bóng đêm lại rung mình khi bàn tay Hắn nhẹ nhàng xoa xuống dưới…. Hắn cứ để vậy, bóng đông đêm cũng chẳng rùng mình nữa. Hình như tiếng gió heo hút thì thầm ngoài cửa đã đưa Hắn vào trong giấc ngủ ngày xưa bên bóng đông đêm ấy.

… Có tiếng động phía ngoài, hắn mở mắt từ từ, tiết động hanh hanh bởi ánh mặt trời heo giá lạnh. Hắn vươn vai sau giấc ngủ căng tròn ở căn nhà xưa. Có tiếng cười nho  nhỏ phía ngoài, Hắn ghé tai sát vào cánh cửa sổ: “Khổ thân thằng bé, chắc nhớ lâu lắm rồi, 40 tuổi đầu, tối qua mới được sờ tí mẹ” … Mặt hắn từ từ đỏ ửng, phía bên ngoài tiếng cười rúc rích của bà chị và cô em gái hắn như đóng chặt cánh cửa phòng lại…

HCMC – 31/8/2012 CHUTI

5 nhận xét:

  1. Tks Chuti!
    Một bài viết hay, một ký ức thoảng nhẹ như bóng đêm.
    Chúng ta cũng chỉ là những đứa trẻ 40 tuổi, vẫn cần những tình cảm ấy.

    Trả lờiXóa
  2. Comment của Thùy Dương:

    "Không cần phải nói những lời đao to búa lớn, mỹ từ hào nhoáng nào, mà chỉ qua những hành động ấy đủ thấy thấm đượm tình cảm mẹ con. Tác giả tưởng như lại trở về ngày xưa ấy, với giấc ngủ thánh thiện trong vòng tay mẹ, hơi ấm từ bầu vú mẹ."

    Trả lờiXóa
  3. Thanks TD.
    Thanks KT với những hình ảnh minh họa rất đẹp.

    Trả lờiXóa

  4. Welcome chuti.
    "Chiên môn" của tôi mà
    Tôi cũng thường nhớ những đêm đông miền Bắc, nằm trong chăn nghe gió mùa...

    Trả lờiXóa
  5. Tôi may mắn hay ra Bắc công tác, tranh thủ về nhà. Gió mùa ĐB quả là ấn tượng khó quên với những ai từng sống ngoài Bắc. Tôi có cái tật từ nhò đến giờ, rét thế nào thì rét, nằm ngủ có thề chùm đầu, còn cái chân không tất không để trong chăn được....

    Trả lờiXóa