Danh sách Blog của Tôi

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

MỘT SỰ KIỆN (T/g: Thùy Dương)


Mọi người hãy nhìn cái ảnh gửi kèm nhé. Đó là anh cu lớn nhà mình. Đầu tháng này, anh cu đi tập xà kép như mọi khi, anh tập rất hăng (hình như là để kịp đạt chuẩn dự Olympic 2012), hăng quá sức mình nên khi đang đu trên xà thì tuột tay ngã xuống, thân hình nặng 60 kí lô đổ ập. Hậu quả là vỡ dập xương đòn tay phải. Ngẫm cũng còn ơn Trời Phật vì anh ấy không bị nặng hơn (với những hậu quả thê thảm không dám nghĩ đến nữa). Và tuần cuối cùng của mùa hè cuối cùng đời học sinh (vì năm nay anh lên lớp 12) đã trôi trong bệnh viện do phải mổ đóng đinh & quấn nẹp 1/3 xương đòn dập nát.
Mới hôm trước anh ta còn phàn nàn là không biết làm gì cho xứng đáng với những ngày còn lại hệ trọng này, hik hik… Thì nay một trải nghiệm hiếm hoi không ai mong đợi đã đến.
Trong lúc chờ lên bàn mổ, anh cu thì thầm: “Mẹ ạ, con cứ nghĩ đến nhân vật trong phim “127 giờ” thì thấy mình chả là cái đinh gì”. Mọi người có biết phim này không nhỉ? Phim được xây dựng trên một sự việc có thật của một nhà leo núi chuyên nghiệp. Trong một lần đi leo núi, đá lở đã làm  cánh tay của anh bị kẹp vào vách  đá, người treo lơ lửng. Để giải thoát chỉ còn cách dùng dao díp tự cắt tay mình, và anh đã làm vậy.
Hơn một giờ phẫu thuật (hơi lâu hơn dự kiến do xương vỡ), anh cu được chuyển ra hậu phẫu, câu đầu tiên anh nói: “con thấy phê lòi”. Haiza con ơi, đấy là vẫn còn thuốc giảm đau đấy thôi.
Đêm đầu tiên sau mổ, thường đó là đêm khó khăn nhất, bố anh cu ngủ cùng. Về sau bố anh kể, đêm nó tự đi đái không gọi anh. Trời đất, không biết đang còn truyền nước một bên, thông máu đọng một bên là hai tay cầm hai thứ rồi, vết mổ đang tươi nguyên & đã hết thuốc giảm đau  thì anh cu làm thế nào mà tự dậy để đi được nhỉ? Kể lại với anh cu là bố anh có vẻ khá cảm động khi thấy anh tự làm không nhờ ai đấy, anh có vẻ rất sướng, anh ta muốn chứng tỏ bản lĩnh mà và sự công nhận của bố mình là điều anh luôn cần…

Thế rồi đến đêm thứ 3 bố anh để anh ngủ một mình trong bệnh viện tự xoay xở do có ngủ ở đó cũng chả biết làm gì. Đến bữa trưa anh tự gọi cơm & ăn lấy.
Được cái do anh nằm ở bệnh viện Thể thao Việt Nam nên những bệnh nhân cùng phòng đều là thanh niên có chút máu thể thao nên tinh  thần tự lập cũng tạm đủ.
Quả trong cái rủi có cái may. Từ nay bố mẹ anh cu sẽ có cái cớ rất tốt để buộc anh cu phải biết lắng nghe & làm theo một số lời khuyên thiết thực, không thì anh này cứ ý anh anh làm, lắm lúc điên tiết lắm.
Đến ngày thứ 5 thì anh cu ngứa ngáy đầu tóc lắm rồi, sáu ngày không gội đầu thì bẩn thật. Và mẹ anh cu đã có dịp trổ tài gội đầu tại giường cho anh cu. Chắc là anh sướng lắm, cứ nhìn nụ cười hết cỡ ấy thì biết…

4 nhận xét:

  1. Trong cái rủi có cái may. Với người chơi thể thao thì chấn thương là chuyện thường. Miễn là đừng nặng quá!!
    Chúc Cu Cậu mau bình pục và lấy lại phong độ.

    Trả lờiXóa
  2. Coi như tai qua nạn khỏi rồi. Lần sau phải cẩn thận hơn.
    Chúc cậu cả mau bình phục nhé.

    Trả lờiXóa
  3. Từng là người bị chấn thương do chơi thể thao tôi thấy chấn thương trong TT có một điểm tương đồng với tai nạn lao động. Đó là nhiều khi chúng ta coi nhẹ và thiếu sự tuân thủ các nguyên tắc.

    Trả lờiXóa
  4. Không sao, tái ông mất ngựa. It ra chau đã rút ra được kinh nghiệm và bản lĩnh qua cái rủi này.
    Tôi còn rách dây chằng chéo cả 2 chân. Đến nay, do sợ bệnh viện đã đi nối lại được đâu. Vẫn què như vậy. Chấn thương trong thể thao là không tránh khỏi, nó xảy ra bởi rất rất nhiều yếu tố trong đó khởi động và quá sức (đốt cháy giai đoạn) là nhưng yếu tổ quan trọng gây ra chấn thương nhất là các môn không đối kháng. Ngoài ra sai động tác, qui trình... cũng là nhưng tác động xấu gây chấn thương.

    Trả lờiXóa