Danh sách Blog của Tôi

Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

CÂU CHUYỆN CUỐI TUẦN

......Cô yêu cầu anh tưởng tượng rằng anh vừa thắng một cuộc thi mà giải thưởng là như sau: mỗi buổi sáng, một ngân hàng sẽ mở cho anh một tài khoản và chuyển vào đó 86400 đô la. Nhưng tất cả các trò chơi đều có luật của nó, trò chơi này có hai luật như sau:
- Luật thứ nhất là tất cả số tiền mà anh không chi tiêu trong ngày thì đến tối sẽ bị lấy đi, anh không thể gian lận, không thể chuyển tiền sang một tài khoản khác, anh chỉ có cách là chi tiêu thôi, nhưng sáng hôm sau khi thức dậy thì ngân hàng lại mở cho anh một tài khoản mới, với 86400 đô la mới, để dùng trong ngày.
- Luật thứ hai, ngân hàng có thể chấm dứt trò chơi này mà không cần báo trước, vào bất cứ lúc nào họ cũng có thể nói với anh rằng thế là chấm dứt, rằng họ đóng tài khoản lại và sẽ không có tài khoản khác nữa đâu....
"Vậy thì anh phải làm gì? Anh không hiểu rõ lắm"
"Đơn giản đấy chứ, đó là một trò chơi, mỗi sáng khi thức dậy người ta cho anh 86400 đô la, với điều bắt buộc duy nhất là phải chi tiêu trong ngày, số tiền không dùng đến sẽ bị lấy đi khi anh đi ngủ, nhưng món quà trời cho hay là trò chơi này có thể ngừng lại bất cứ lúc nào, anh hiểu chứ? Vậy thì câu hỏi là: anh sẽ làm gì nếu một món quà như vậy đến với anh?"
Anh trả lời một cách tự nhiên rằng anh sẽ tiêu từng đô la một để làm những gì mà mình thích, và sẽ tặng nhiều quà cho những người mình yêu mến. Anh sẽ tìm cách sử dụng từng đồng xu một mà cái "nhà băng kỳ diệu" này tặng để đem lại hạnh phúc cho đời anh và những người xung quanh anh, ngay cả những người anh không quen biết nữa, vì anh không tin rằng anh có thể chi tiêu cho mình và những người thân của mình hết được 86400 đô la một ngày.
"Nhưng em muốn dẫn đến cái gì thế?"
Cô trả lời: "ngân hàng kỳ diệu này tất cả chúng ta đều có, đó là thời gian! Chiếc sừng màu nhiệm chứa đầy những giây đồng hồ điểm từng tiếng một"
"Mỗi sáng khi tỉnh dậy, chúng ta được cho 86400 giây để sống trong ngày, và tối đến khi ta đi ngủ không được chuyển gì cho ngày hôm khác, tất cả những gì không được sống đã mất, ngày hôm qua vừa mới trôi đi. Mỗi buổi sáng phép màu này lại bắt đầu, chúng ta lại được 86400 giây để sống, và chúng ta chơi với cái luật không thể tránh được: "ngân hàng có thể đóng tài khoản của chúng ta bất cứ lúc nào, và không thể báo trước: vào tất cả mọi lúc, cuộc sống đều có thế dừng lại.
Vậy thì ta có thể làm gì với 86400 giây mà ta có hằng ngày?
Điều đó chẳng phải quan trọng hơn những đồng đô la hay sao, những giây được sống?"
Từ khi cô bị tai nạn, mỗi ngày cô mới hiểu rằng thật ít người hiểu được thời gian đáng được coi trọng và quý giá biết bao. Cô giải thích cho anh những kết luận từ câu chuyện của cô.
" Anh muốn hiểu một năm sống là gì? Hãy đặt câu hỏi cho một sinh viên vừa thi trượt kì thi cuối năm.
Một tháng sống: hãy hỏi người mẹ vừa cho ra đời một đứa con đẻ non và đang đợi nó được ra khỏi lồng kính để bà được ôm con trong vòng tay mình, bình yên vô sự.
Một tuần: hỏi người làm việc ở nhà máy hay dưới hầm mỏ để nuôi gia đình mình.
Một ngày: hỏi hai người đang yêu mê mệt và đang đợi để gặp lại nhau.
Một giờ: hỏi người mắc chứng sợ bóng tối, đang bị kẹt trong thang máy hỏng.
Một giây: nhìn vẻ mặt người vừa thoát khỏi tai nạn ô tô.
Và một phần nghìn giây: hỏi một vận động viên vừa được huy chương bạc ở thế vận hội, chứ không đoạt huy chương vàng-cái huy chương mà vì nó anh ta đã luyện tập suốt đời mình...."


Trích tiểu thuyết :" Nếu em không phải giấc mơ" - tác giả Mark Levi.
-----------------------------------
Sáng nay đưa cháu lớn nhà tôi đi học. Cu cậu nói: Ba ơi một năm trôi qua nhanh quá nhỉ!
Sau khi đưa cháu vào trường quay ra thì thấy một vụ tai nạn, cô gái bị đụng xe sau một hồi choáng váng hỏi mọi người xung quanh: mấy giờ rồi?
...
Đó là lý do tôi sưu tầm bài viết nói trên.
Chúc cả nhà một Weekend vui vẻ!!
KT
  


4 nhận xét:

  1. Thanks KT,
    Thời gian trôi nhanh quá nhỉ, càng lớn, càng già ta càng hay thốt ra câu ấy.
    Và cũng rất nhiều người hay nói là rất bận, bận lắm.
    Hai câu nói trên có vẻ bỗ trợ cho cái gọi là thời gian thiếu thốn ấy, cái 86400 giay cuộc sống luôn có giới hạn, và nó có thể mất đi bất cứ lúc nào.

    Do vậy, đừng nói ta bận lắm, tổng thống Mỹ cũng có thời gian chơi với con gái, gia đình và viết bài, cảm xúc cá nhân trên mạng xã hội...
    Đừng nói mình bận, nó sẽ làm cho ta có tư tưởng ỷ lại cái sự bận ấy mà quên đi nhưng mảng cộng sống, đời thường khác, nếu ta muốn, ta vẩn có thể sắp xếp thời gian...
    Hãy nghĩ là ta có làm gì với một tải khoản thời gian một ngày là 86400 giây ấy!

    Trả lờiXóa
  2. Đồng ý với Chuti! Người Anh có câu: Nobody has time, people makes time - Không ai có sẵn thời gian, mà người ta làm ra thời gian. Người ta sẽ có thời gian nếu coi việc đó là quan trọng.
    Mới đây, mình đọc được chuyện về những đứa trẻ cô đơn ngay trong nhà mình, mắc bệnh tự hành hạ - dùng dao cắt vào tay, vào đùi để trốn chạy cảm giác cô đơn - mà thấy thật thương cho chúng đồng thời thấy cha mẹ chúng còn đáng thương hơn. Họ mải mê kiếm tiền, rất nhiều tiền, để quên bẵng việc các con mình đang cần mình chứ không phải những đồng tiền của mình. Lúc hiểu ra thì đã muộn!
    Vậy những bậc cha mẹ cứ nại ra mình quá bận kiếm tiền để không gần gũi con mình rồi sẽ đến lúc vô cùng ân hận.
    Minhd luôn có đủ thời gian cho những gì mình muốn làm, phải không các bạn?

    Trả lờiXóa
  3. Hoàn toàn đồng ý với CHUTI và THUY DƯƠNG,vì khi tham gia viết bài, comment thì mọi chuyên vui buồn, chúng ta đều được chia sẻ, mọi người biết đến, động viên. Niềm vui được nhân lên gấp bội nỗi buồn được chia vơi, Mọi bực dọc, phiền muộn dường như cũng theo đó mà được "xả" bớt.Có người ngại viết, có người lười viết, có người bận bịu thực, nhưng cũng có giai đoạn thôi. Tôi cũng vậy, dù là "ngoại đạo", Thưa các khán thính giả KT26,tôi vẫn viết, ngoài Blog của các bạn ra, tôi còn tham gia vài blog khác nữa. Đây là công cụ vô cùng hữu dụng, hơn hẳn, ăn đứt các cụ ta thời xưa rồi, cứ phải cặm cụi chấm mực, chong đèn viết cả ngày được mấy chữ rồi qua Bưu cục gửi đi còn ko biết có đến được hay ko nữa, ai có chút money thì "đánh day thép". Vậy nên cũng ko trách các cụ ngày xưa là dựng vợ gả chồng đều do bố mẹ tìm cho là phải. Mọi thông tin đều mù tịt cả mà, phải ko các bạn.
    Chào thân ái. Vicente

    Trả lờiXóa
  4. Rất đồng ý với các bạn. Nếu biết trân trọng gia đình,bản thân, bạn bè tức là trân trọng cuộc sống này thì mình sẽ trân trọng từng phút giây còn lại của cuộc đời. Nhìn lại mấy chục năm đã qua, tự bản thân thấy lúc này, lúc kia mình đã lãng phí quỹ thời gian cho những điều vô bổ, đơn điệu không phải là ít. Ngẫm lại thì thấy "sống lâu" hay không không quan trọng bằng thời gian mình đã thực sự sống có ý nghĩa cho mình và cho mọi người.
    Hy vọng là mình có đủ thời gian cho những điều mình còn muốn làm như TD nói nhé!

    Trả lờiXóa