Danh sách Blog của Tôi

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

VÀI NÉT VỀ THẰNG THÍCH Ở NGÔI “NÓ” (T/g: Thùy Dương)



“…vợ chồng Thằng Cụt chết tiệt đâu, lên tiếng đi…” Chỉ đọc giọng văn này mọi người đều biết ngay đó là Nó. Chỉ có Nó mới ngang nhiên gọi đôi vợ chồng rất giỏi giang ấy một cách xách mé như vậy. Tại sao Nó lại tự cho mình cái quyền được “hỗn” như vậy, trong khi có thể chắc rằng khổ chủ đã rất nhiều lần bực mình trong mấy chục năm qua vì kiểu gọi  này…? Theo giải thích (kiểu “củ chuối” – là kiểu mà Nó rất thích & hay áp dụng) thì do Nó là thằng Què, nên một Què một Cụt là hoà cả làng. Nghe có vẻ rất hợp lý  nhỉ! Nó rất có tài biến báo, tung hoả mù mà.
Nhưng mọi người đều thấy có gì đó gợn gợn chưa thoải mái lắm. Ah có lẽ lý do là đây: Cụt đây là cụt thật, và Cụt đã thực sự buồn rất lâu vì mất mát ấy (cả bố mẹ Cụt chắc chắn buồn không kém khi mình đẻ nó ra thì lành lặn). Bàn tay của Cụt rất đẹp, đầy chất nam tính, chỉ vì một tai nạn đáng tiếc mà bàn tay đẹp đẽ ấy đã rời xa Cụt mãi mãi. Dễ hiểu nếu thời gian đầu Cụt đã trải qua nhưng mặc cảm không nhỏ. Còn Nó, kẻ được mọi người gọi là Què thì sao? Mọi người có thấy nó què không? Nó có đi chấm phẩy, hay cà nhắc, hay con cháu bà Lê Chân không, hay thậm chí bị toi một chân giống Cụt toi một tay không…? Hoàn toàn không nhỉ! Không những không què thật, Nó lại còn chơi thể thao như điên: nào bóng bàn từ bé , nào bóng đá thành thần (Nó truyền lại gen cho cậu cả nhà Nó để bây giờ cậu cả đó chơi bóng còn chuyên nghiệp hơn cả thân phụ nữa), và gần đây thì chuyển sang đi theo anh Tiger Wood – chơi gôn. Vậy Nó chả què tí nào mà bạn bè gọi vậy for fun thôi. Chỉ có hai đầu gối Nó ai cũng biết là lỏng lẻo trật gân trật khớp, nhưng đi lại Nó vẫn hơi bị hùng dũng đấy. 


Vậy sao nó lại hành xử vậy nhỉ? Có thể giải thích là do bản tính. Bản tính Nó thích khuấy động không khí xung quanh, để mọi người thấy thật thoải mái. Nó thích trêu người. Nó mà ở đâu thì ở đó rất nhộn nhạo. Vì sao? Vì nó mắc căn bệnh hiểm nghèo (mà người ta hay gọi là bệnh nghề nghiệp): NÓI NHIỀU. Ấy nhưng phải công nhận, Nó nói nghe cũng duyên duyên, và đặc biệt toàn nói những điều chả chết ai và chả ai chết… Tiếp theo Nó rất thích được chụp ảnh. Ảnh nào nó cũng phải là người ở trung tâm khuôn hình luôn.
Trêu người nhiều như vậy, nhưng hiếm ai giận nó được lâu. Có lẽ vì mọi người đều đã hiểu cái bên trong con người Nó, là không hề có ác ý. Một số tính tốt Nó có thì mọi người đều rõ rồi, nên nhắc lại ở đây bằng thừa. Hơn nữa, cũng nên tránh tin đồn thiếu tính xây dựng là trên blog chỉ có khen nhau là nhanh…
Có một điều mà có lẽ cũng dễ hiểu, đó là người nào càng nói cười nhiều ở đám đông thì khi một mình bị hết hơi nên rất dễ rơi vào trạng thái cô độc. Có lẽ Nó cũng không là ngoại lệ. Và ẩn sâu trong Nó là một tâm hồn thật dễ xúc động & chan chứa tình cảm. Tất cả những cái đó đã làm nên chất của Nó.
Cho đến lúc này, Nó có rất nhiều cái để tự hào: Gia đình, sự nghiệp, bạn bè… Và là một trong những thành viên đáng tự hào của KT26.
Chúc Nó một tuổi mới thật nhiều sức khoẻ & may mắn.

10 nhận xét:

  1. Hehe
    Chúc mừng NÓ và cám ơn TD!
    Một món quà sinh nhật rất ý nghĩa. Một phong cách viết đặc biệt dành cho một người bạn có tính cách đặc biệt!

    Trả lờiXóa
  2. Thanks TD,
    Một họa sỹ đầy tiềm năng, phát huy nhé.

    Quả là dưới cây cọ của họa sỹ này, Nó đẹp hơn nhiều só với Nó ngoài đời thực.

    Trả lờiXóa
  3. Lâu nay Nó đã độc quyền "vẽ" hết người này đến người khác. Nó thích phết phẩy thêm vào cho ai méo méo đi chút cho thoả cái tính hay chọc giận của nó thì ai đó có bực mình cũng đành tức một mình vậy. Nó rất giỏi bày tỏ cảm xúc của mình lại rất "mạnh miệng" nữa. Nó luôn được đánh giá cao về điểm này và điều đó cũng cho thấy Nó rất quan tâm mọi người, luôn cởi mở sẻ chia những tình cảm chân thành với đời, với người, đó là những nét đẹp trong tâm hồn Nó. Nhưng giờ Nó có đối thủ rồi nhé, một đối thủ đầy tiềm năng. Tuy nhiên, đối thủ này có vẻ rất có cảm tình với Nó nên có phần hơi thiên vị chăng?!!
    Rất hay! Tiếp tục TD nhé.

    Trả lờiXóa
  4. Comment của Thùy Dương:
    "Vẽ dưới góc nhìn bè bạn thì cũng hơi tô hồng một tí so với thực tế cho nó "phê"... Và đây cũng không định vẽ tranh hiện thực phê phán. Có thể Nó phải đợi đến SN lần thứ 20+ (30) nhé! Lúc đó bức tranh chân "rung" sẽ thêm một số gam màu tối & nhờ nhờ."

    Trả lờiXóa
  5. Chân dung là phải thật, đẹp và ấn tượng. Chính vì vậy mà cho phép người vẽ nhấn mạnh,tô đậm hoặc phóng đại một số nét nào đó!!

    Trả lờiXóa
  6. Oh, No sẽ yêu t.h lắm!
    Với những tình cảm đẹp ấy t.h viết về Nó, hãy cử để Nó mạnh miệng thêm lần nữa để thỏa tình yêu với t.h còn Kính bố hay ai đó có bực mình cũng đành bực 1 mình vậy nhé!

    Trả lờiXóa
  7. Thanks TD,
    Cũng biết 20+ (30) Nó sẽ nhăn nheo và cần gam màu tôi, nhưng cứ hỉnh dung về Nó lúc đẹp nhất để chân dung đỡ Nó tội hơn.

    Trả lờiXóa
  8. Đúng đó KT, những nét chấm phá ấy để nhằm thể hiện tính cách, cái hồn của nhân vật mà họa sỹ muốn khắc họa.

    Trả lờiXóa
  9. Nó và tôi

    Hôm nay, nó thông báo với anh em KT26 là 02 hôm nữa là ngày sinh nhật nó. Đề nghị anh em vào blog chúc mừng nó. Cái thằng này! nó bảo năm nay nó trốn được anh, chị em trong công ty chúc mừng sinh nhật nó, do có thằng bạn T.(H) từ Hà Nội vào nên nó chạy thoát được khỏi vòng vây của chị em chúc mừng trong công ty, nhưng lại bảo ACE KT26 phải chức mừng SN nó là sao? À! Thi ra trong blog chúc mừng thì nó không phải bỏ tiền ra đãi mọi người chứ gì? cái thằng này khôn thật!

    Nói đến sinh nhật nó, ký ức về thời SV nghèo khó cứ tràn về trong tôi. Ngày tôi ra HP học đại học nhìn bà con nhao nhao vào khoa lái, khoa máy.. những ngành sau này có thể đi tàu bè, thời đó: “một năm đi tàu bằng mười năm lao động trên bờ ”. Đúng là số phận dung rũi sao! đang học khoa máy vận hành tàu thủy, tôi nuốt không nỗi môn tiếng Nga vì biết rằng ngoại ngữ không phải là sở trường của minh, đồng thời khi nhìn lại ngành càng “hot” thì phải có “có quan hệ con ông cháu cha” mới mong được xuống tàu vượt đại dương. Nghĩ sao làm vậy, tôi xin chuyển sang học khoa kinh tế biển cho nó lành. Tôi lên thẳng thầy hiệu trưởng xin sang học ngành KT VTB. Nhiều thằng bạn bên khoa máy bảo tôi, ông có bị thần kinh không? nếu học kinh tế thì ở Sài Gòn học ra đây làm gì? Thôi kệ ai nói gì thì nói, mình thấy thích và ổn thì làm..

    Thế là tôi gặp nó… cái thằng ốm nhom nhom mà nhanh như con sóc. Đến năm thứ tư của đại học thì tôi, nó và thằng T (quê Nam Định) gần như hợp cạ nhau, đi học luyện thi ba anh em cũng đi cùng, trên con đường Đà Nẵng- HP về, đói quá cái thời ăn thiếu chất thấy cái gì cũng thèm, lại vào buổi chiều đông gió lạnh. Thằng T rũ anh em vào làm chén rượu kèm với 01 tô “xí quách”(nước phở kèm vào mấy cục xương) mấy thắng húp lấy húp để … ngồi tếu táo chuyện chị em trong lớp, chuyện học hành chuyện….. Sao chén rượu ngày ấy ngon đến thế? .. hay có lẽ bây giờ khi bia rượu thừa thải rồi mình thấy uống vào cứ như.. tra tấn…
    Tôi nhớ mãi lần đó, ba chúng tôi vừa ôn thi môn tiếng Anh về, trên đường đi mỗi thằng một chiếc xe đạp thì phải? tôi vừa đạp, vừa đói mệt nên chắng nói nỗi. Nhưng nó thì khác, tếu táo luyên thuyên, đến đoạn nói về việc thi cử học hành .. nó sợ nhất là.. môn tiếng Anh (mãi sau này nó nói tôi mới biết). Nó bảo: “ Phải chi từ nay đến ngày thi môn Tiếng Anh, mình có thể nói tiếng Anh thao thao bất tuyệt nhỉ, cô phải cho mình 10 điểm thì oách nhỉ?”… Trong đầu tôi nghĩ nhanh, còn có 02 hôm nữa là thi mà làm sao mà từ đó đến ngày thi nó có thể biến thành một người khác như nó nghĩ được nhỉ? Tôi buộc mồm: “Có mà điên!”. Trong đầu mình nghỉ ý tưởng của nó như một giấc mơ không thể là hiện thực được, mà nói theo ngôn ngữ chat bây là hơi “đu dây điện …”. Nên tôi nói với ý là nếu như thế thì chắc phải học đến điên mất.. cũng chưa chắc làm được??? Nhưng nó đã nỗi khùng với tôi, nó đạp xe vượt lên tôi rồi sực lại tôi một câu: “Anh bảo ai điên? anh lớn rồi mà ăn nói như thế à?” thế rồi nó đạp xe thẳng. Thằng T đi cùng thấy có phản ứng mạnh quá nên của mắng tôi :”anh nói thế nó giận anh là đúng rồi”. Tôi ngỡ ngàng trong ân hận và không một lời giải thích. Nó đó tính nóng như lửa, nhưng giận rồi nguôi, không biết nó có để bụng mãi chuyện này hay không? Nhưng vài tuần sau, được thằng T làm cầu nối, mình phải xin lỗi nó. Chúng tôi lại thân nhau như chưa bao giờ có chuyện gì cả.

    Hôm nay, tôi viết về những ngày đã đi qua cùng với nó, chúc nó luôn thành công , hạnh phúc trong cuộc sống mà nó và gia đình luôn phấn đấu để đạt được. Cái môn tiếng Anh mà nó sợ nhất, bây giờ nó là người luôn sử dụng hằng ngày trong công việc, còn tôi thì năm thì mười họa mới dùng…Với tôi ngoài chuyện làm cho nó giận một lần … còn lại là những ngày không thể quên về những ngày nghèo đói.. một bát cơm nguội nó ngồi ăn ngon lành và tếu táo chuyện tương lai … nhưng dù cuộc sống có gì thay đổi, với tôi thì nó vẫn là nó ngày nào, cho dù ngày ấy hay bây giờ…

    HCM ngày 14/10/2012

    Trả lờiXóa
  10. Cám ơn Duonghuy9604. Tôi tưởng chỉ có tôi nhơ rai, hóa ra anh cũng là siêu nhân vậy.
    Tính hay dỗi, hay hờn, đỏng đảnh và đành hanh... chính là Nó. Dược anh và mọi người bỏ qua, không chấp thế là nó có đất sống.

    SN năm nay nhờ T (H) và anh em, sau lễ thổi nến là tôi có lý do "phắn" trốn được bửa cơm trưa lai rai đến chiều với cả cơ quan ra chém gió với anh em. Tôi lãi to!

    Hồi ấy mà có Ipad, Iphone hay Diện thoại cầm tay chức năng chụp hình... Thì giờ này Blog chúng ta đã có nhiều tác phẩm có thể mang dự thi trong nhiều chủ đề nhất là chủ đề ngồi xổm, bụng rỗng mơ về sao hỏa...

    One again (ngu tiếng Anh hồi nào, nay dùng một tự tiếng anh để tự sướng) Cám ơn anh!

    Trả lờiXóa