Nếu để xếp màu ngày tháng bằng 3 mảng màu hồng, đen và xám
nhờ. Có lẽ đa số những ngày trong cuộc đời ta mang màu xám nhờ, đó là những
ngày thường.
Ngày hôm qua cũng là một ngày xám nhờ như bao ngày khác của
tôi. Nhưng tối đến, cô bé Phương Anh xương thuỷ tinh ngồi trên xe lăn cất cao
bài hát “Let’s dance” đã toả ánh sáng hồng của niềm lạc quan cho tất cả mọi người.
“Âm nhạc cứu rỗi thế giới”! Đúng, âm nhạc không chỉ giúp cho bé Phương Anh có
niềm vui & nghị lực sống, mà còn truyền cảm hứng tích cực đến bao người,
trong đó có tôi. Những suy nghĩ tiêu cực không biết từ bao giờ, đã xâm chiếm
& bóp ghẹt , một cách từ từ, tinh thần của tôi trong những ngày dài màu xám
nhờ ấy. Cô bé Phương Anh đã làm tôi bừng tỉnh, cô đã chiếu ánh sáng hồng rực rỡ
từ trái tim đầy nhiệt huyết vào tôi, để tôi được “lây nhiễm” niềm vui sống.
Nhìn cô biểu diễn thật sôi động và say đắm, rồi nhìn mẹ cô đứng trong cánh gà với
ánh mắt rưng rưng tự hào, tôi đã không kìm được xúc động. Cuộc sống cần thật
nhiều những con người truyền cảm hứng lạc quan như cô bé Phương Anh thân yêu phải
không các bạn? "
Tks Thùy Dương.
Trả lờiXóaĐúng vậy. Sự lạc quan và niềm vui là yếu tố quyết định chất lượng cuộc sống. Nếu thiếu những yếu tố này chúng ta không có cuộc sống đúng nghĩa.
Thanks TD.
Trả lờiXóaMấy hôm kẹt không xem tập này. Nhưng qua bài này, tôi có dịp nghe, xem lại clip và nhảy vào mạng tra cứu thêm, mới thấy được một sự đối lập với lạc quan là sự bi quan của một thí sinh củng chương trình và mẹ, cái bị quan tự do mình tạo ra. Chắc nhiều người như tôi khi xem, nghe cô bé 15 tuồi hát, mẹ cướp mic khen con và phản ứng. Rôi hôm nay, một lá thư mang tên cháu 15 tuổi (nhưng chác không phải do cháu viết) gữi lên QH, tôi thấy quá phản cảm và thực sự sốc!