Khổ một đời trai, người ta có vợ cùng
đi làm góp của nuôi con, còn tôi, thân phận hẩm hiu một mình giữa chốn thương
trường kiếm tiền nuôi vợ cùng một lũ con, những ba đứa lận.
Thằng bạn đểu nhiều khi ngồi dăm ba ly
rượu chém gió, cứ động viên mình là thằng giỏi giang. Nó đểu đấy, có vợ lo nhiều
để nó ngồi ung dung gật gù khen mình là anh hùng một tay chống đỡ cả gia đình!
Dù sao lúc ngấm men say, có bạn ngồi chia sẻ và cảm thông, cũng thấy vững tin
và hào hứng hơn.
Gia đình nó nghèo ở trong trường đại học,
trong cái khu Phương Lưu đêm hè chỉ nghe tiếng ếch kêu. Nhà tôi thì khá hơn, lại
trên khu phố buôn bán sầm uất bậc nhất của thành phố Cảng. Chính vì vậy, bố mẹ tôi
sau khi nghỉ hưu, mở gian hàng, tần tảo bán buôn mặt tiền phố. Những năm đất nước
mới mở cửa, ông bà cũng kiếm được đồng ra đồng vào từ gian hàng ấy. Số tiền
tích cóp cũng dư giả cho anh em tôi ăn học. Chẳng so kè với ai, nhưng những năm
đầu đại học, ngoài chiếc xe đạp khung dựng đắt tiền, tôi còn được ông bà sắm
cho chiếc Cup 84 đèn vuông màu đồng. Có lẽ không chỉ vì cái xe Cup ấy mà tôi, là
thằng nhà phố, bố có chút tiền lại bắt thân với nó ở cái nơi đêm về ếch kêu to
hơn cả tiếng bô xe máy. Tôi ngại lắm, gì cũng của ông bà thôi mà, làm phương tiện
đi lại chứ đâu dám mang ra khoe của giàu nghèo. May mà nhà nó gần giảng đường,
nhà lại rộng nên đã chở thành một nơi giữ xe bất đắc dĩ cho tôi. Tôi biết và
chơi với nó từ những năm đầu đại học ấy.
Cái
ngày nó được bầu làm lớp trưởng, đểu thật, hóa ra nó đã cầm chắc quyết định
của khoa trong tay rồi, mà tỉnh queo như không biết. Tôi thấy nó ít nói và chả quan
hệ với các thầy cô lúc ấy nên thật lòng khuyên, không nên nhận, khó lắm, mấy
ông Đảng viên cán bộ đi học mà còn kẹt, huống hồ thằng học sinh nhỏ tuổi như
nó. Nó chỉ cười và mãi sau khi vào Sài gòn mới kể lại và giễu bảo tôi hâm. Tức
thật, nhưng may là lớp trưởng những lần trực chiến, nó hay phân tôi với nó vào
một nhóm. Đó là thời gian chúng tôi tếu táo và nghĩ ra những trò cười ra nghịch
cảnh hơn.
… Lần ấy tôi, nó và anh Quang Dũng
cùng trực ca đêm ở Công Trình 81 khu C. Ngứa nghề ba anh em ngồi tám, bầu chọn
ra hoa khôi của các khóa dưới. Quang Dũng có người yêu nhà báo trong Nam rồi
nên không tham gia, còn tôi với nó phải quyết tâm thể hiện bản lĩnh của trai
KT-26: chinh phục bằng được hoa khôi các khóa dưới. Một lần nữa, nó lại cho
mình vào chòng của cuộc chơi. Nó nhận chinh phục 27. Thằng đểu, đã tăm tia trước
rồi, để sau này cô bé ấy trở thành vợ của nó. Tôi thực tình chẳng biết em nào với
em nào cả. Nó bảo: “chỉ được cái tốt mã, chả có mắt quan sát gì cả”. Thế là nó
ra lệnh cho tôi : “ chinh phục em Hương Hạ hoa khôi KT-28”. Cái mắt ti hí của
tôi hấp háy, cứ thấy hoa khôi gái đẹp là nó sáng lên à, mặc dù tôi chưa biết mặt
mũi người tình trong mộng của tôi như thế nào. Không sao, một kế hoạch được nó
hoạch định sẵn cho tôi…
Nhà em hoa khôi Hương Hạ gần Hồ sen.
May quá, đứa em gái nó có đứa bạn cùng lớp khóa 29, nhà ở Hồ sen, chơi với em
Hương Hạ của tôi. Rất thuận tiện, nó hí hững thông báo với tôi và hẹn ngày lên
đường gặp người trong mộng. Chả biết chiến thuật của anh em nó ra sao, nhưng
chúng cấm tôi được thể hiện với cô bạn em nó là “qua nhờ để đi tán em Hương Hạ.”.
Ừ, cũng đúng thôi, ai đặng nói với một cô gái chưa có người yêu là anh nhờ để
em dẫn sang tán cô gái khác cơ chứ! Aanh em nó cũng chẳng dám nói như vậy. Thế
mà hay, cứ để tình cờ nên duyên mới sướng.
Ngày chiến dịch, trời mùa hạ oi bức hứa
hẹn một cơn mưa rào như chính chuyện tình chàng công tử và nàng hoa khôi của
chúng tôi sắp diễn ra vậy. Đến nơi, một cô gái tròn tròn kháu khỉnh tiếp đón,
em cũng tên Hương. Sao lại trùng hợp vậy !? Cũng như tôi, lần đầu hẹn hò, em lúng
túng ra mặt. Cộng với cái tên Hương trùng lặp và sự mập mờ của anh em nó, ánh mắt
trong đêm của em lấp lánh e ấp trước một chàng công tử cao to, đẹp trai như
tôi. Hai đứa tôi cứ lúng ta lúng túng như gà mắc tóc. Anh em nó thì cứ ngập ngừng
tủm tỉm, khả năng mai mối của chúng đã kém, nay gặp phải câu chuyện tình éo le
3 người của tôi, chúng nó cứ để cho mối tình trong mộng của tôi với em hoa khội
Hương Hạ trôi theo ánh mắt lấp lánh của cô bé cùng tên ấy….. Mối tình đầu trong
mộng của tôi là vậy. Xưa kia các cụ gặp và yêu người trong tranh, còn với tôi,
đến giờ tôi cũng chưa biết mặt hoa khôi trong mộng của tôi là thế nào nữa. Thằng
đểu thật, nó làm tôi vỡ mộng.
Còn nó, do đã chuẫn bị, và có ý đồ,
chúng đã biết và quen nhau, nên chiến dịch tiến triển. Nghĩ những lần nó sấp ngửa
vội vàng đến thăm hoa khôi của nó, tôi lại phì cười với thân phận của mình. Vậy
thôi, nó cũng loay hoay lắm, nghĩ cũng tội, chắc nhà nghèo tình phí không có. Đến giai đoạn cao trào mà cứ thấy nó
tuần tuần điểm danh, giữ ghế ở nhà nàng. Chưa có sự đột biến và lãng mạn để quyết
định trận đấu. Nghĩ thế nào, tôi làm thế: “ mày yêu đượng thì đến lúc sâu sâu rồi
thì phải mời nàng đi xem phim hay đi chơi chứ, cứ ngồi nhà mãi sao được. Cứ an
tâm, tao lo chi phí cho mày”. Chả hiểu nó cần hay không cần, mà đúng như cái
tính ngang bướng, tự ti, tự ái sẵn có, nó chỉ mỉm cười gật gật: “ừ khi nào cần
tao hỏi”. Và cuộc thách đấu có tính toán của nó đã thành công, nó đã chinh phục
được. Còn tôi, Nam tiến!
Ngày ra trường, tôi vào miền Trung làm
vận tải. Biết đâu hơn đâu, việc có cứ đi. Còn nó được tin vào Sài Gòn làm ở
công ty Liên Doanh, mừng cho nó.
Một ngày giữa năm 1992, lần nghỉ phép
vào Sài gòn chơi, thăm mấy thằng bạn, tiện thể tôi thăm nó. Trời ! hồi ấy mà
mình nó một cái phòng rộng mênh mông, bàn có điện thoại riêng và cả một màn
hình máy tính to tướng. Thằng này IT kém lắm mà nó oai thật, không biết để làm
việc hay làm cảnh! Tiếng Anh hồi học nó “lên bờ xuống ruộng”, thế mà trong
phòng nó nói chuyện với thằng người Nhật như nói tiếng Pháp. Nó cho tôi một động
lực để ở lại Sài Gòn xin việc.
Những ngày đầu lang thang hồ sơ xin việc
trên tay, GMT chỗ nó làm cũng có một bộ, cũng được Sếp nó gọi lên phỏng vấn. Chẳng
hiểu lớp tôi nhiều người làm ở đấy quá hay quan hệ của nó với Sếp kém mà Sếp nhắn
qua nó : “ bạn mày không được”. Tức thật, với cái xe máy 86 của nó, ròng rã đường
Sài Gòn đến những lúc cạn xăng, cạn tiền, để cuối cùng công sức bỏ ra cũng được
đền đáp, tôi vào làm ở Vietfracht, một trong những công ty có truyền thống về mội
giới, thuê tàu. Là tiền đề để sau này tôi bước tiếp làm trong các Liên doanh với
nước ngoài NOL, APL….
Chúng tôi làm cùng ngành nghề, có dịp
chuyện trò và cố vấn cho nhau. Mỗi thằng một con đường, nhưng với tôi, gần 20
năm làm cho một hãng tàu Mỹ thuộc hàng lớn nhất trên thề giới, với một chức
năng khiêm tốn là người đứng đầu ở Việt nam về khai thác của hãng. Mọi người ồn
ào, ầm ỹ, còn tôi cứ con dường tôi đi, âm thầm nhưng hiệu quả. Ai đó vợ chồng
cùng chung tay, nhưng nghĩ lại, nó nói cũng đúng, tôi là anh hùng một tay muôi
vợ và lũ con, mà những ba nhóc lận. Cũng thỏa dạ, sau lần thất tình với em hoa
khôi Hương Hạ, tôi Nam tiến và gặp em. Em của tôi chấn chất nét đẹp Nam Bộ.
Chúng tôi quen nhau từ khi em học ra trường và làm trong nghàng đường sắt. Em
ham học và lo toan. Ngày tôi cưới em cũng là lúc em nghỉ việc để học tiếp và
chăm lo gia đình. Các cụ nói ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng”.
Còn em đã cho tôi hơn cả thế nữa, hai cô con gái đầu lòng xinh như mẹ, đẹp như
cha, ngoan ngoãn và học giỏi. Trường Chuyên Trần Đại Nghĩa là nơi cháu gái đầu
đang theo đuổi giấc mơ học hành. Em đã cho tôi kinh nghiệm đẻ ra những nàng
công chúa xinh tươi, để sau này với những kiến thức ấy tôi đã mang lại hạnh
phúc cho nhiều người mong con gái, những Mụ sáu, Mụ Bảy của KT-26 vẫn hạnh phúc
tủm tỉm khi nghe bài thuốc ấy của tôi…. Ngày Gia đình KT-26 lần thứ nhất tại
HCM là một dịp chứng kiến lễ trao giải cho gia đình lớn nhất, chính là gia đình
tôi với hai cô con gái và một quí tử mới chào đời một năm. Tôi cám ơn em đã cho
tôi một gia đình lớn như vậy. Bởi tôi biết, đổi lấy tiếng cười ấm áp trong gia
đình tôi, em đã hy sinh giấc mơ làm nữ doanh nhân của mình để trở thành cô tài
xế taxi bất đắc dĩ, ngày ngày lượn phố đón đưa hai cô công chúa cùng cậu quí tử
lúc tiếng trống trường, và đợi chồng bên mâm cơm ấm những buổi chiều tan. Em đã
cho tôi sức mạnh và niềm tin để xây dựng một cơ ngơi gia đình sung túc củng những
đứa con ngoan.
Thay cho lời kết : Thấy Blog KT-26 kỳ này thiếu chân
dung, nhờ nó vẽ cho mình một vài nét. Thẳng đểu, nó bảo vẽ chân dung tôi chán bỏ
mẹ, ít như thằng cụt ba chìm bảy nổi, thằng Hợi nước ngoài nước trong, còn tôi
cứ lủi thủi một chỗ làm như nó 20 năm nay, nhàm ! Thế có tức không, bạn bè mà vậy.
Bực mình tôi quyết định mạo hiểm sang làm giám đốc Cảng cạn PL cho oai, dằn mặt
nó, rồi tự vẽ chân dung mình trên Blog để chơi. Ấy thế mà nó chưa tha : “ Mày cứ
vẽ đi, lúc nào xong, tao vào blog comment cho mấy phát là bức tranh của máy sẽ
ra 3 con vịt và 2 con chim”.
HCMC – SEP 27, 2012 – CHUTI.
Vợ đẹp con ngoan
Trả lờiXóaGiàu sang phú quí
Tay này xem ra được cả!!
Tôi chép bài này theo lời tự kể của nhân vật và đăng lên Blog như món quà dành tặng nó nhân ngày nó nhận chức mới sau gần 20 năm làm Giám đốc khai thác của APL. Xin chúc mừng!
Trả lờiXóaNhân vật này kể nhưng giấu nhiều lắm!!
Trả lờiXóaNếu không "khai" thêm BBT sẽ gỡ bài xuống. Hehe
Chắc là nó dấu, kể hết, người ta bỏ tù nó mất!
Trả lờiXóaThôi cứ để từ từ nó vào comment , khai ra, tôi sẽ chép thêm...
Còn chuyện tình, thời đi học nó còn một chuyện tình rất hay ở trong trường nữa, nhưng chắc sợ đụng hàng nó không dám kể. Để khi nào tôi chuốc rượu say, mang tình nó lên Blog!
Hehe
Trả lờiXóaBBT chấp nhận "giải trình" của Chuti. Coi như tay này còn nợ.
Cái này thì tôi biết không cần nghe kể: Đậy là thẳng có Đảng (tuổi đảng kha khá đó) làm ở Cty mước ngoài. Đểu chưa!
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaCám ơn mấy ông bạn "tốt".
Trả lờiXóaViết tiếp câu chuyện:
...Bạn bè giúp nhau không phải chỉ là tiền bạc mà là tạo nên sự tư tin, động lực phấn đấu và cho nhau những lời khuyên trân thành. Những điều đó tôi đều nhận được từ nó. Nhiều lúc ngồi một mình tôi tự hỏi tai sao những cột mốc quan trọng trong cuộc đời mình lại gắn liền với nó nhiều như vậy. Tôi học hỏi nó nhiều điều dù rằng nó chỉ hơn tôi một tuổi. Cũng đúng thôi, người ta nói nó già trước tuổi mà.
Tôi hồi trẻ cũng ngoan hiền như ai nhưng sau này không được như vậy nữa, có lẽ các cụ nói đúng: "gần mực thì đen ..."
Hahaha...
Trả lờiXóaPR cho nhau quá trời. Nhưng cũng sướng, tuồi này cứ được khen là sướng. Không nên trì hoãn cái sự sung sướng lại.
Nếu vậy, một lần nữa xin chúc mừng một cột mộc mới, với nhiều thành công mới, hơn hẳn cột mốc xưa nhé!.
Còn ai đen hơn ai, chưa biết....hehehe!
Hehe
Trả lờiXóaĐúng là chưa biết ai là mực!!
Ông nào nói ông kia "đen" hơn mình thì phải chứng minh!!!
Ok, sẽ cố gắng!
Trả lờiXóaKỳ sau: THẰNG TRẮNG - THẰNG ĐEN.