(Tháng cô hồn, nửa đêm
nghe chuyện ma)
Đèn vụt tắt…
“ Lại cái cầu chì chết tiệt, giá
có chị Bình ở nhà lúc này…!”
Loan lẩm bẩm một mình trong bóng
tối bất ngờ của gian bếp trật chội, tay dò dẫm tìm cái hộp quẹt. ..
“Choang..!”. Bàn tay hậu đậu của Loan hình như gạt phăng cái tô lớn xuống đất,
tiếng mảng sứ văng tứ tung, bắn cả vào chân đau nhói. Loan cúi người nhăn nhó
xoa xuýt chỗ đau. Lồng ngực bỗng đập loạn xạ, hình như có bước chân nhẹ nhàng
bước phía ngoài phòng khách, cô nín thở lấy cân bằng… “K..e…ẹ..t”, tiếng cửa
khép từ từ trong tối…
“A…i…i…!” , Loan hốt hoảng , chân
bước vội trên các mảnh sứ vỡ tiến về phía cửa ra vào căn phòng chung cư vốn kín
mít càng làm bóng tối chùm kín không gian lúc này. Cánh tay đưa ra phía trước
dò dẫm tìm cái núm chốt cửa. Tiến thêm một bước chân lép nhép máu dưới sàn,
Loan bật ngửa người khi bàn tay túm phải vật gì mềm oặt, nham nhám lông lơ lửng
phía trước. Cô co rúm người dưới sàn nhà, hai cánh tay ôm chặt đầu gối thế thủ.
Mắt căng tròn tìm kiếm trong bóng tối. Có gì đó cưng cứng trong lòng bàn tay
trái Loan… Ồ! Thì ra cái hộp quẹt vơ được trong tay bỗng như biến mất nãy giờ
theo sự sợ hãi của cô. Hai bàn tay run run chụm lại, lật bật tìm lửa, mất mấy lần, ánh
sáng từ chiếc hộp quẹt mới chỉ lối cho Loan. Cô từ từ ngước mắt lên cái núm chốt
cửa… Tim như ngừng đập, Loan đờ đẫn, người đổ về phía sau, đầu đập mạnh xuống
sàn nhà….
“K..e..ẹ…t!” , tiếng mở cửa nhẹ
nhàng hình như đánh thức Loan, ánh sáng nhạt nhòa từ hành lang sâu hút in một bóng
người trước cửa.
“A…i…i…!” – Loan thoảng thốt.
Điện vụt sáng… “ Chị Bình!” –
Loan bật như chiếc lò xo, ôm chặt lấy người phụ nữ có lẽ hơn Loan vài tuổi.
“ Em lại thần hồn nát thần tính rồi.
Hãy nghỉ ngơi và đừng nghĩ đến chuyện buồn ấy nữa” – Bình xoa khắp lựng Loan vỗ
về.
“Không, chính tay em đã chạm vào
nó, mắt em nhìn rõ, một con mèo đen chết treo, sao giờ nó không còn ở đây nữa?”
– Loan vẫn chưa hết bàng hoàng.
…“Uống đi em, xin lỗi hôm nay
Bình về muộn, em làm món ăn ngon lắm!” – Bình mời mọc.
“Em không uống được nhiều loại rượu
nặng này đâu, chị đừng ép em!” – Loan ngập ngừng nâng ly – “À chị Bình này, chị
tốt với em quá! Sao chị xinh đẹp và giỏi giang thế mà em thấy chị không quan
tâm gì tới hạnh phúc của mình vậy!?”
“Cũng như em thôi, Bình ghét đàn
ông, chúng là một lũ giả dối. Bình thần tượng cuộc sống độc thân.” – Giọng Bình
bắt đầu lè nhè và tỏ ra đồng cảm – “Thôi không nói chuyện đó nữa, dzô!”
Màn đêm lại bao trùm căn phòng
chung cư , hai cô gái chìm sâu trong cơn mê say của rượu và cảm xúc mỏi mệt đời
thường….
Loan như nghe thấy tiếng thầm thì
háo hức bên tai. Cái cổ thon dài của cô nũng nịu uốn éo theo hơi thở mơn trớn ,
một cảm giác thoải mái chạy khắp cơ thể Loan khi bên tai cô hổn hển những lời
ngọt ngào cơn say tình ái. Đôi môi Loan nồng nhiệt và nóng bỏng đu theo cánh
tay ôm gì nụ hôn đam mê cơn thèm khát của đứa con gái mới yêu. Tim Loan thổn thức
theo nhịp thở phập phồng căng tròn của cô gái tuổi 20 tràn đầy nhựa sống. Tiếng
thở hổn hển bắt đầu bị ngắt đoạn bởi những cử chỉ ngọt ngào mơn trớn khắp cơ thể
nõn nà trinh trắng của Loan. Thời gian như ngừng trôi để Loan được chết lặng những
khoảng khắc sống phút giao hòa tình ái hoang dại và thăng hoa nhất. Loan dim
dim mơ màng đi qua hết cung bậc của cảm xúc ái ân, cơ thể Loan dã dời….
Loan từ tư đưa hai tay ôm ấp, cảm
giác mềm mại chay nhẹ nhàng dưới đôi bàn tay đang di chuyển đẩy đưa của Loan.
Loan cảm giác như đang mơn chớn chính cơ thể của mình, mềm mại và căng tròn...
Loan choàng tay, ôm gì, đôi môi mọng đỏ mơn trớn, mắt Loan từ từ hé mở thưởng
thức cảm nhận ánh mắt yêu thương. Bức màn đen trong cơn mê đựơc vén lên … “Ố…ô…ô…i…i…i…i!”
– Loan bật ngửa người.
… Loan cảm nhận thấy có ngón tay
day day ở thái dương, mùi dầu xoa bóp đánh thức cô, mở mắt ra và như mọi lần Loan lại ôm trầm
lấy Bình, người chị tận tình luôn bên Loan những lúc cô gặp hoảng loạn.
“Em lại gặp ác mộng vậy hả. Đã bảo
đừng suy nghĩ chuyện buồn và uống quá nhiều rượu nữa mà cứ cố!” – Bình an ủi.
“Em sợ quá chị ơi, lại khuôn mặt ấy!”
– Loan run cầm cập.
“Cũng sáng rồi. Thôi, uống cốc nước
cam đi, hôm nay ở nhà cho khỏe hẳn, nghỉ học một buổi. Bình đi làm, chiều tiếp
khách khuya mới về, Loan ăn cơm một mình.” – Bình dặn dò.
“Cộc… Cộc…Cộc…” – Loan bừng tỉnh,
hình như có tiếng ai gõ cửa. Nhìn quanh, đồng hồ chỉ 8 giờ tối, thế là Loan ngủ
cả ngày…!? Chắc không phải chị Bình về giờ này, nhà thường không có khách… ai đến
nữa đây? Loan bắt đầu bấn loạn và nghi ngờ theo những tiếng gõ cửa liên tiếp.
Loan lại co người trong góc phòng
thủ thế, người Loan run lẩy bẩy yếu ớt. Có tiếng lạch cạch chìa khóa, tiếng tra
chìa vào ổ… “C..ạ..ạ..c…h!” , cửa bật mở. Loan nhắm mắt lại, tim như ngừng đập…
“Loan đó hả? em ốm à?”
Nghe giọng nói quen quen, hình
như của Tiến, Loan bừng tỉnh. “Anh cút đi, đồ dối trá!”
“Em nghe anh nói đã. Em hiểu lầm
rồi, hôm đó…!”
“ Anh cút ngay, tôi không muốn
nghe!”
“Anh xin lỗi, nghe chị Bình nói
em ốm, anh đến thăm” – Tiến buồn bã để bó hoa trên bàn rồi lùi bước ra cửa.
“Khoan!... Tại sao anh có chìa
khóa nhà?”
“Chị em họ với nhau, chị Bình cho
anh một chìa, trước đây thi thoảng anh
sang trông nhà cho chị đi công tác đột xuất. Thôi anh xin phép!”
Cánh cửa khép lại, lòng dạ Loan
hoàn toàn trống trải. Loan tiến tới cầm bó hoa lên, Hương hoa hồng chạy sâu vào
lồng ngực Loan. Loan giật mình khi tấm bưu thiếp nhỏ rơi xuống đất, nét chữ
thân quen … “Em yêu! Hãy nhận bó hoa này thay cho lời xin lỗi của anh – Mèo
hoang của em!”
Loan bàng hoàng, ngồi xụp xuống
ghế... đờ đẫn và trống rỗng. Suốt thời gian qua, từ khi thấy Tiến phản bội
mình, Loan được sống trong sự chăm sóc tận tình của Chị Bình. Nhưng hình như sự
bất an vẫn luẩn quẩn đâu đó, cô luôn cảm thấy có những ánh mắt đằng sau những
hành động của mình. Cùng với rượu, Loan không phân định được tỉnh hay mơ. Ngay
như sáng nay thôi, sau một đêm tình ái trong mơ, nhưng sáng ra Loan thoảng thốt
khi trần truồng dã dời trong vòng tay chị Bình lúc chăm sóc xoa dầu cho cô. Loan
chẳng còn tỉnh táo để tự phán xét thật hay mơ nữa…
Loan vặn vòi nước thật to. Loan
trầm mình dưới làn nước lạnh xối xả. Loan đổ hết cả dầu gội, sữa tắm lên người.
Cơ thể cô bồng bềnh trong núi bọt trắng tinh mỏng manh và dễ vỡ. Hai tay Loan từ
từ xoa bóp khắp cơ thể, bọt xà bông càng phồng xốp. Loan bắt đầu cào cấu, Loan
cào cấu như cố tự giải thoát mình ra khổi những ác mộng nửa tỉnh nửa mê….
Loan ngồi phệt xuống bồn tắm, cứ
để mặc bọt xà bông phồng căng mỏng manh che chắn cơ thể mình. Mắt cô từ từ mở
ra cay xè trong núi bong bóng trắng ấy. Tiếng thở phập phồng của Loan làm bong
bóng ở mặt lách tách từ từ bắn ra. Cô nín thở, mắt trân trân nhìn ra cánh cửa
nhà tắm, ánh đèn lấp ló một con mắt tò mò qua ô kính. Loan hét lên một tiếng và
đứng phắt dậy. Ánh mắt lạ vội vàng hấp tấp chạy ra phía cửa và biến vào bóng tối,
điện vẫn chưa bị ngắt, cánh cửa hờ hễnh nhìn theo tiếng chân chạy xa dần…
Loan vơ vội chiếc khăn tắm.
Nhoáng nhoàng lau bọt trắng trên người rồi hấp tấp lao vào cái tủ hai
ngăn. Cô giật mạnh một bên. Chết rồi!
Loan đã làm hỏng khóa ngăn tủ quần áo của chị Bình. Nhưng cái gì kia? Cô sững
người khi nhìn thấy chiếc mặt nạ mặt mèo đen ở dưới. Trong giây lát, cúi xuống
cầm chiếc mặt nạ lên, Loan bủn rủn chân tay khi thấy mấy viên thuốc nhiều màu nằm
lăn lóc cạnh dải băng đen hờ hững vắt lên chiếc máy ảnh kỹ thuật số bí hiểm. Cô
tò mò tìm đường vào nơi lưu trữ, những hình ảnh mà cô tưởng chỉ có gặp trong giấc
mơ thật ảo lẫn lộn hôm rồi. Toàn thân Loan cứng đờ, cái máy ảnh và chiếc mặt nạ
đen rơi khỏi tay cô. Loan lắc lắc cái đầu một cách vô thức, miệng cô méo sệch,
đôi mắt hững hờ, vô định tìm kiếm…
Loan vợ vội chiếc váy choàng lên
người và cắm đầu chạy. Hình như Loan va
phải ai đó ngay cửa phòng làm họ ngã xoài. Nhưng cô cứ lao về phía trước, xuống
hết các bậc thang của lầu 6, cô cuống cuồng chạy thẳng ra ngoài đường. Đường
Sài Gòn lúc này sáng dần lên trước mắt Loan bởi ánh đèn đường cao vút bên cạnh
những căn nhà đèn lung linh nhấp nháy đa chiều. Phía sau lưng, bóng đêm như co
mình tiếc nuối theo bước chạy của Loan.
HCM – 10/9/2012 – CHUTI
Hehe
Trả lờiXóaTks Chuti.
Hồi hộp và hấp hối!!
Cái loại Ma "nõn nà" này tôi đọc cả ngày được!!
Hehe,
Trả lờiXóaThnaks KT,
Câu chuyện ghi chép ở quán nhậu đấy mà!
Tôi cũng thiên về ghi chép các loại ma này. Còn mấy con ma kia, năm rồi đi thực tế, sợ phát chết, không dám đi thực tế nữa!
Vửa rồi Vietnam idol có một em rất xinh gái sau khi phẫu thuật, cũng như báo trí gần đây nói nhiều nhất là 1 tr/h một cô giáo đã được chứng nhận là "cô".
Trả lờiXóaĐó là những mặt rất đẹp. Tuy nhiên còn mặt trái, nhiều lắm. Tôi viết chuyện này không ám chỉ, không miệt thị hay phân biệt, nhưng qua một tr/h tôi thấy ờ nhóm Cty chúng tôi, cũng hư nghe chém gió... Tôi chỉ giám chép lại 50%...
Mọi người đều bình đẳng... trước trời đất!
Đây là một thực tế. Chúng ta cần phải nhìn nhận một cách khách quan và nhân bản.
Trả lờiXóaTrong cuốn WHAT'S THE RIGHT THING TO DO có phân tích về vấn đề này trên phương diện đạo đức xã hội rất hay. Ở Mỹ có hai trường phái về vấn đề hôn nhân đồng tính. Phe phản đối nói rằng hôn nhân là để duy trì nòi giống vì vậy hôn nhân đồng tính là không thể chấp nhận. Tuy nhiên phe ủng hộ đã định nghĩa lại: hôn nhân là sự gắn bó giữa hai cá nhân...
Trả lờiXóaDù khó chấp nhận nhưng đây là một thực tế.
Tất cả cũng chỉ là những định nghĩa, qui định, điều luật... do con người tạo nên. Nó chỉ mang tính ước định và có thời hạn mà thôi. Cuộc sống thay đổi, những cái đo cũng phải thay đổi theo cho phù hợp.
Trả lờiXóaComment của Thùy Dương:
Trả lờiXóa" Ha ha... ma nõn mình cũng thích đọc. Những đoạn tả cô gái trong cơn say tình khá cuốn hút, quá tí nữa là thành tác phẩm "khờ dờ" chính hiệu"
Hehehe Thanks TD.
Trả lờiXóaTôi sẽ cố gắng đi thực tế nhiều để viết thêm những "tác phẩm khờ dờ" nữa....Mọi người chịu khó đợi nhé!