“Đ. Mẹ nó chứ, kiếp đĩ như nhau mà sao
nó chảnh thế, chả nhẽ làm đĩ là độc quyền của chúng hay sao!?” “Đ’..” biết con
đĩ quắt queo ấy có nghe được mình chửi thầm không, nhưng nó chỉ nguýt cái mắt
xanh mỏ đỏ rồi õng ẹo tiến về phía cuối đường, nơi có mấy con khác cùng nhóm bảo
kê.
Đáng
đời mấy con đĩ, không tự bảo vệ được mình còn tinh tướng, được mấy đồng còm đi
khách, lúc về lại phải cong mông chia cho mấy thằng mặt dô. Còn mình, cứ tự tung,
tự tác. Cần tiền thì phang, hết xí quách bố nằm nhà, “đ’..” phải chia cho thằng
chó nào cả.
Con đĩ mặc cái váy đỏ cũn cỡn lại được
tếch đi rồi. Mới có gần 2 tiếng đồng hồ, nó đã quay được ba vòng. Đàn ông nứng
thời nay nhiều thật, một đống đĩ bèo nhèo xếp hàng vậy mà chỉ loáng cái đã được
hót hết vào mấy cái nhà nghỉ hôi rình gần đó. “Đ’..” rõ hơi bia rượu nồng nặc của
mấy thằng ăn đêm kia có át nổi cái mùi phòng rẻ tiền ở đấy không, chứ còn mình
thì đút vào, phát nôn!
“ Đ. Mẹ, tạnh thế, chả nhẽ lại ăn chay
à!” Hôm nay là ngày nứng của con mụ Bắc
kỳ mà đến giờ này vẫn chưa thấy réo. Chắc chồng về đột xuất… Nhiều lúc cứ nghĩ:
đứa nào khổ hơn!? Chồng thì treo “c..” trên biển, vợ tháng ngày ngóng đến khô
đũng quần. May vậy, nên mình có cửa định kỳ “cơm no, bò cưỡi”. Thế mà cũng gần
một năm làm ‘cục cưng” phục vụ “bé bự” này rồi. Khách quen mà, bỏ thế “đ’..”
nào được. Với lại, mụ ta xỉa cũng xôm, gấp rưỡi giá làng. Khổ nỗi, phang xong,
cũng hết non nửa số ấy dành vào việc hồi sức. Còn tới hôm sau, vô phúc mà tham
tiền, múc bừa là y như bị mấy con mụ xồn xồn khác chửi như xua chó.
Nghĩ lại, cười phát nôn, ngày đầu đến,
mụ ta ngập ngừng đi ra, đi vào. Biết ngay, chồng vắng nhà, nứng quá đi kiếm
giai đây! Vẽ, qua mặt sao được thằng này… Chó chết! Bên ngoài tử tế quí bà là vậy,
thế mà dép chưa văng khỏi chân, đã như con hổ đói muốn nuốt tươi mình. “Đ’..” đợi
tắm rửa gì hết, mụ ta giật phăng áo mình, đẩy mình ngã ngửa suýt đập đầu vào
thành giường. Vừa đi đường, cả hai hôi rình, thế mà mụ cắn xé, hôn hít làm mình
nổi hết da gà…. Đành, cũng đã, con bò cái thiếu đực lâu ngày làm mình rân rân
khắp người. Quá sung, cho dù sực hết một ly tướng sô đa sữa hột gà mụ gọi tiếp
tân mang lên, chưa kịp hồi, cơn nứng của mụ vợ vắng chồng lại rực lên, mình tởn
đến cổ!...
Bước ra cửa với hai chai kiếm được,
chân run run, tếch xe ôm về nhà, mệt hết buổi, nửa đêm mới tỉnh dậy. Sau đó, mỗi
khi nhận được nhắn tin của mụ, mình vừa mừng, vừa sợ. Nhưng được cái mối quen,
xỉa xộp, tội chó gì không cày…
Chà, con đĩ mặc váy đỏ cũn cỡn lại
xong một tăng nữa rồi, nhanh thật. Đúng là mấy chú choai choai, chưa kịp lớn đã
bày đặt đi chơi đĩ. Cái ngữ bọn này, gặp con ấy nó ngoáy cho hai phát thì nhòe
hết cả quần. Chả bù cho mình, mỗi lần lấy được tiền của mấy mụ xồn xồn phải tuốt
hết xí quách từ đầu tới chân. Những lúc ngỏeo củ từ rồi mà các mụ chưa đến giờ
về nhà làm quí bà, quí cô thì quả là cực hình… Nhìn cái bụng bự bèo nhèo, ngực
xệ, thâm xì, mắt sòng sọc của các mụ mà tởn. Đành nhắm mắt, nghiến răng tưởng
tượng nằm bên một em chân dài cho nó có hứng mà dzọt.
…Sau vài lần quen hơi, mình được gợi ý
làm trai bao của mụ, không đi khách nữa. Nghe cũng thấy ham, nhưng cứ như thằng
Hội quê Đà Nẵng mà hay, tự do trên hết, kẻo khi trong tay mấy con mụ xồn xồn đồng
bóng lắm tiền nhưng keo kiệt này rồi thì chúng vắt mình trắng xương. Cứ một đập,
một xỉa cho nó vuông. Với lại, mình còn phải cày thêm, thằng Kính mới lên trọ học
ôn thi. Ông bà bô có tới 5 mạng, đẻ “đ’..” gì mà lắm thế, giờ mới khổ. Cả nhà
hy vọng vào nó, nó học được, còn mình từ nhỏ chỉ được cái sức khỏe trâu, chứ mỗi
khi nhìn vào trang sách là mắt díp lại. Ông bô cứ chửi mình ngu như bò, lớn lên
lấy cứt mà nhét vào mồm… Chó thật, ông bô bói chúng phóc, giờ này mình có khác
gì kiếp chó liếm cứt đâu!? Nghe mấy con mụ xồn xồn gọi cưng nọ, cục kia mà phát
tởn. Lấy “đ’..” ai ở đây coi trọng loại đĩ đực như mình, đến con nhóc làm thuê ở
quán café cóc này cũng nhìn mình với ánh mắt khó coi, còn mấy con đĩ cùng cảnh
bán thân cũng chảnh ra mặt…
Tháng trước, được giới thiệu một mụ khách,
nghe nói vừa bỏ chồng, nhìn cũng hay hay. Chỉ vì cái tính cả nghĩ, tự mình vạ
mình: “ có sức khỏe, sao cưng không kiếm một công việc đàng hoàng mà làm để ổn
định cuộc sống!?” Nghe những câu trải lòng lạ lẫm với kiếp sống trên giường này,
mình xìu nghỉu toàn thân. Ai ngờ, lúc cơn nứng không được thỏa mãn, mụ ta té
tát đuổi mình ra, và từ đó không có dịp gặp lại nữa. “Đ’..” biết tử tế thật giả
ra sao… nhưng sao vậy, mình cứ nghĩ về câu nói ấy của mụ. Đồ chó rách, đâu đến
lượt mày!
Liệu thằng Kính biết gì rồi mà mấy hôm
nay thấy ánh mắt nó khang khác. Đời! tiền “đ’..” nào chả là tiền? Nhưng thiệt,
thằng này khái tính lắm! Cũng tại mình, gồng quá, về nhà vật ra, liệu nó có lục
túi trong lúc mình đang ngủ hay không mà cứ nài nỷ đòi đến chỗ mình làm cho biết,
chó chết!…. Hahaha, làm sao mà đến được xí nghiệp của thằng anh nó cơ chứ: “rách
việc, lo mà học, không xong, ông bà bô lại rủa tao không lo cho mày...” Xí nghiệp
ư! Hay thật! “Đ’..” có thằng nào làm công nhân lại sang như mình, xí nghiệp rộng
rãi và sạch sẽ, giường đệm, nhà tắm, máy lạnh được trang bị đầy đủ, có cả cái
TV to tướng dính trên tường đã mắt. Ở xí nghiệp, thằng anh nó còn được bồi dưỡng
giữa ca bằng sô đa sữa với hột gà nữa chứ….Sướng chưa!
…Tạnh thật rồi, hôm nay lại gặp phải
ngày cô hồn cát đảng, ngày mà mấy con mụ nứng xồn xồn bận phải diễn vai quí bà,
quí cô trong gia đình cũng nên. Chẳng sao, vừa lo xong tiền thuê nhà và đóng học
cho thằng Kính. Đến đâu thì đến, đi xả một chút, làm tí cay cay và kiếm cảm giác
bay bay cho gần ngày mai. Hôm nay có lẽ về sớm để thằng Kính đỡ lăn tăn…
HCMC 28/6/2012 – CHUTI.