Thoáng cái đã giữa mùa đông. Giá
rét căm căm. Bầu trời thâm thèo thèo từ sáng đến tối. Trên quĩ đạo, hành tinh
Trái đất đang nằm cách xa nguồn ấm Mặt trời nhất . Mưa phùn lắc rắc rơi phụ hoạ
cùng những cơn gió bấc thổi ào ạt vào mặt người đi đường xiêu vẹo trên phố, làm
cho cái rét thấu tận xương tuỷ. Mới 5 giờ chiều mà trời đã tối mò mò, đến 9 giờ
người đi đường chỉ còn thưa vắng lắm. Trên công viên hay những con đường tình
yêu thường ngày tấp nập những cặp trai gái vào ra, nay chỉ thưa thớt vài đôi
đứng sát vào nhau tìm hơi ấm.
Thời tiết thế này thích nhất là
ngồi trong nhà mình, dưới ánh đèn vàng ấm áp, cả nhà quây quần xem ti vi &
nhấm nháp hạt hướng dương tán chuyện tào lao… hay chui tụt vào trong chăn chỉ
hở cái đầu thò ra, tay cầm quyển sách, mắt dán vào màn hình xem kênh Fashion
TV, nơi các cô nàng chân dài thiếu vải đang đi uốn lượn. Chợt thoáng nghĩ đến
những người lang thang không nhà, để thấy mình còn may mắn lắm… Giáp Tết chắc
chắn phải tham gia chương trình thiện nguyện đến với những con người kém may
mắn hơn.
Cũng một mùa đông gần hai mươi
năm trước, trời khi đó còn rét đậm hơn bây giờ. Nhiệt độ xuống thấp chỉ còn 5 –
6 độ. Giáp Tết nên mọi người ai nấy đều hối hả hơn để kịp kết thúc việc năm cũ.
Con trai đã chào đời đúng những ngày cuối năm rét đậm đó. Nhớ mãi không quên
cảnh bà nội trong đêm mưa phùn, từ tận trong quê ra đón cháu đích tôn, mẹ run
cầm cập trong manh áo phong phanh, mẹ nói, con ơi rét thế này mà lại đẻ hả con…
Nay đích tôn đã thành trang thanh niên khoẻ mạnh cường tráng với bao hoài bão
cuộc đời trước mặt.
Mỗi mùa đông qua, cây cối đau đớn
vặn mình, trút lá vàng rơi ào ạt rồi cuốn tung mình theo những cơn gió bấc.
Những chiếc lá tự quyên sinh, rời khỏi cây mẹ, để giúp cây đủ sức chống trọi
với giá rét. Những cành cây khẳng khiu trơ trụi lá, đứng im lìm nhẫn nhịn trong
chờ đợi. Cây chờ đợi những mầm xanh bé xíu từ trong lòng nó, đang ấp ủ ngày qua
ngày, để đợi đến một hôm, thật diệu kỳ, những mầm chồi xanh mới bật ra từ những
mắt cây xù xì, báo hiệu một mùa xuân mới lại về… Phải chăng trong âm có dương,
trong sự chết chóc có hồi sinh, cây mùa trút lá để mùa xuân tới, những chiếc lá
lộc non lại thế chỗ, một vòng quay mới lại bắt đầu…
Tks Thùy Dương đã cho tôi một ít không khí mùa đông. Tôi rất nhớ những bữa cơm mùa đông khi còn nhỏ. Cả nhà quây quần quanh nồi cơm bốc khói nghi ngút.
Trả lờiXóaCó lẽ cũng như KT, ký ức tôi và nhiều ACE cũng vậy. Nhưng có lẽ sâu đậm nhất với ot6i vẩn là những buổi đi học hay đi đâu về muộn, chạy vào cái chăn bông cũ, kéo một cái bát tô được dậy nắp ra , một tô cơm vẫn còn nóng hổi...
Trả lờiXóaHồi bé tôi tham ăn lắm, đói nữa... Nhưng phát hiện ra mẹ tôi luôn để phần cho người ăn sau chút cơm nhiều hơn mọi người ăn sớm chung. Thế là tính tham lam ích kỷ của tôi ngày đó nổi lên, đi học , hay la cà về muộn chút để có được một phần cơm nhiều hơn trong cái tôi vùi trong trăn ấm...
Các bạn nhắc tôi nhớ lại những mùa đông năm nào, nhớ cái cách giữ ấm đồ ăn bằng ủ trong chăn thuở trước. Mỗi lần đi học về là lại lao vào đống chăn để lục nồi, thật ấm lòng giữa trời buốt giá.
Trả lờiXóaMuốn gửi chút nắng miền Nam ra ngoài ấy!
Hôm trước mình có xem một phòng sự trên TV về hiện tượng lá cây rụng vào mùa đông. Đó là cách cây cối bảo toàn năng lượng trong điều kiện khắc nghiệt. tất cả các chất dinh dưỡng được rút khỏi lá, chuyển về thân hoặc rễ. Vì thế lá úa và rụng. Khi chúng ta nhìn thấy một cành cây trụi lá thì có thể bên trong chúng chứa đựng rất nhiều sức sống.
Trả lờiXóaTất cả bọn mình hồi đó đều đã trải qua những mùa đông như thế. Mình nhớ mẹ hay ủ cơm trong cặp lồng & cặp lồng ủ trong cái chăn bông hoa to dày cộp to tướng. Thi thoảng được mẹ cho mấy hào đi ăn khoai nướng hay mía nướng hay sắn nướng hay ngô nướng hay... là thấy đời lên tiên. Những niềm vui ngày ấy thật hồn nhiên đơn giản. Lũ trẻ nhà chúng mình bây giờ khác lắm rồi. Niềm vui của chúng cũng khác... Mùa đông thì từ năm nảo năm nào vẫn vậy, chỉ có người là thay đổi các bạn nhỉ!
Trả lờiXóaNgày xưa mình ghét nhất mùa đông, Yêu thích mùa thu với gió heo may ngọt. Ngày nay, yêu thích cả bốn mùa, sang tháng 12 không thấy rét là nhớ!Hôm nay, trời lạnh ngồi một mình co ro đọc blog KT 26, thấy rất vui và ấm áp.
Trả lờiXóa