Hôm rồi, nhân dịp cả nhà đi xem phim ở Garden mall, mấy mẹ
con mới lượn vào hiệu sách ở đó chơi. Nhìn thấy một cuốn có tiêu đề ngồ ngộ “Ở lưng chừng nhìn xuống đám đông” của
Nguyễn Vĩnh Nguyên mình liền “chộp” về xem thử. Hơi tò mò về tác giả này do đã
một đôi lần đọc truyện của Hắn ở Thanh Niên Chủ nhật. Văn phong của Nguyên mang
sắc thái riêng & khá huyền bí, khó đọc. Y như rằng, tập truyện ngắn này có
một số truyện giống như mình đang xem một tác phẩm hội hoạ theo trường phái
siêu thực, nghĩa là chả hiểu gì cả. Tuy nhiên có một đôi truyện để lại dấu ấn
cho mình. Một truyện về tình yêu của hai người nam & nữ, tác giả mô tả tình
yêu ấy thật ngột ngạt, việc “yêu” như một thói quen đến mức có lúc cảm thấy cơ
thể họ mủn ra như đất bùn, thấy rõ sự buồn chán trong đó. Tác giả mô tả rất
khéo về sự không khớp của đôi yêu nhau này, “cái của nàng” ngày càng lớn, trong
khi “cái của chàng” thì ngày càng teo nhỏ không thể đáp ứng được. Độc giả không thấy sự dâm ô trong đó mà hiểu được, đó
là một cách nói hình tượng của việc hai
người đó không còn yêu nhau nữa. Và việc “yêu” (theo thói quen) trở nên một
gánh nặng quá sức cho cả hai.
Truyện ngắn thứ hai mang tiêu đề của cả tập truyện “Ở lưng
chừng nhìn xuống đám đông” . Nhờ cảm hứng của truyện này mà mình đã “phọt” ra
được bài “The rush hour”. Một người đi xe máy trên đường, tự nhiên có khả năng bay
lên trên đầu mọi người, Nguyên mô tả các ý nghĩ, cảm xúc của người thanh niên
khi ngồi trên cao nhìn xuống đám đông lúc nhúc bên dưới. Mình đọc & hiểu
được nỗi cô đơn của nhân vật, dường như đó cũng là những cảm xúc rất phổ biến
của những người lao động nơi thành thị, ngày ngày bon chen kiếm sống. Cuộc sống
cứ kéo dài ngày này qua ngày khác với sự tẻ nhạt, đơn điệu và bức bối.
Không ngờ gần đây, cuốn truyện này đã bị thu hồi. Cá nhân mình cho rằng truyện này có những khám phá
cách viết mới rất khác biệt và không có gì là đồi truỵ. Hội nhà văn Việt Nam phải tổ chức nguyên một buổi
toạ đàm để đánh giá lại cuốn truyện này. Kết luận là không có gì nghiêm trọng,
nhưng sách vẫn bị cấm. Có lẽ những nhà quản lý có lý lẽ riêng của họ.
Quyển truyện thứ hai là tuyển tập thành ngữ hiện đại bằng
tranh giành cho tuổi teen do Thành Phong vẽ - “Sát thủ đầu mưng mủ”. Mình đã không để ý đến quyển này lắm cho đến
khi nó cũng bị cấm. Cấm thì lại đâm tò mò, mình quơ về một cuốn xem nó ra làm
sao. Kết luận: Quá bình thường, nhiều câu mọi người đã nói từ lâu. Nhưng khác
biệt ở chỗ, hoạ sĩ Thành Phong có thêm minh hoạ bằng tranh cho thêm phần hài
hước thôi. Mình đề tặng cho hai nhóc nhà
mình và hỏi chúng nó là các con thấy quyển này có vấn đề gì không. Chúng đồng
thanh: “Không có gì mẹ ạ, ngôn ngữ ngoài đời còn kinh khiếp hơn”, Hi hi… Con
gái mang đến lớp cho các bạn xem cùng, bạn nó nhìn thấy lời đề tặng của mình
đều mắt tròn mắt dẹt, mẹ mày tặng mày quyển này á??? Có gì đâu nhỉ! Cấm thì
chúng vẫn nói với nhau có khi còn nhiều
hơn, và chúng cũng thừa hiểu ở đâu, khi nào, với ai mới được áp dụng các thành
ngữ ấy vào câu nói. Xin chép tặng ra đây cho các bạn vài thành ngữ teen nổi bật
nhất có tranh minh hoạ rất tức cười:
“Được voi đòi Hai bà Trưng” – mô tả một thằng cưỡi
voi rồi vẫn chỉ vào Hai Bà đứng dưới đất. Pó tay!
“Xấu nhưng kết cấu nó đẹp” – mô tả một cô gái dáng
rất chuẩn nhưng mặt thì ôi thôi…
“Xấu nhưng biết phấn đấu” – mô tả một cô gái xấu
nhưng làm đủ cách để đẹp lên: giảm béo, căng da mặt, xoá sẹo, bơm ngực, làm
trắng da, … Để đẹp trong mắt các chàng, vất vả lắm chứ bộ!!!
“Đã xấu mà lại còn xa, đã Sida còn xông pha hiến máu”
– Câu này bạn Phú đã tóm lấy cho vào bài
mới nhất của bạn í. Hi hi…. Xấu mà còn xa nữa thì ai cứu được???
“Xấu lại còn cố gây chú ý” – Mô tả một cô xấu tệ,
nhưng lại đứng trước cái quạt cho váy tốc lên & giữ váy giống kiểu của cô
đào Marylin Monroe. He he… Nói xấu con gái quá!
“Ăn chơi sợ gì mưa rơi” – Mô tả mẹ mang con ra
đường đút cơm cho con khi trời mưa, mẹ quát “há mồm ra!”
“Chết vì tình là cái chết bất thình lình” – Đúng
nhỉ, nếu đợi thêm một lúc nữa có khi lại không muốn chết.
“Đẹp trai nhưng hai phai” – Bây giờ các anh đẹp mà
hai phai thật & lởm đầy…
“Cướp trên dàn mướp” – Câu này vô thưởng vô phạt,
chẳng ăn nhập gì, nhưng buồn cười ở chỗ đó.
“Đời rất dở, nhưng vẫn phải niềm nở” – Câu này hay
quá! Mô tả cô gái chạy bàn khúm núm trước hai vị khách quát mắng như điên. Bạn
nào làm dịch vụ hay bán hàng thì thấm thía lắm.
“Đơn giản như đan rổ” – He he…
“Tiền thì anh không thiếu, nhưng nhiều thì anh không có”
– Được được…
“Không mày đố thầy dạy ai” - Ồ đúng mà
“Một con ngựa đau, cả tàu được ăn thêm cỏ” – mô tả
một con ngựa bị đau cả bầy hét Hú Yê… sung sướng. Câu này hơi phi đạo đức một
tí nhưng nó đạt được tiêu chí ngộ nghĩnh.
“Nếu không yêu, hãy tỏ ra yếu sinh lý” – Úi giời…đúng
không các ông?
“Sống đơn giản cho đời thanh thản”
“Thú vui tao nhã, giặt tã cho con” – Mô tả một ông
bố đang cật lực ngồi giặt tã, trông rất
đáng thương!
“Trăm lời anh nói không bằng làn khói a còng” – Thực
tế của một bộ phận các cô gái trẻ tham vàng bỏ ngãi.
“Vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản” – Mô
tả một sinh viên cầm bông hoa hồng chuẩn bị ra bến xe bus, thằng bạn cùng phòng
vừa ăn mì vừa hỏi: “Con bé đó kiêu lắm đấy, mày có chắc không?” Chà, thử thách
quá!
“Yêu nhau trong sáng, phang nhau trong tối” – Quá vui!
Cả nhà mình đọc cho nhau nghe trong bữa cơm, ai nấy “Cười như đười ươi” suốt! (Câu này của mình
sáng tác đấy nha).
Chúc mọi người một tuần thật vui!!!