Sài gòn một ngày cuối tháng 09. Dòng người và xe ầm ào, cuồn cuộn trôi dưới ánh nắng phương Nam rực rỡ. Khác với nắng thu Hà Nội lúc này đã hanh vàng, dịu ngọt, nắng nơi đây giống như con người, mạnh mẽ mà khoáng đạt.
Ngôi chùa nằm khiêm nhường ngay bên cạnh một con đường lớn. Có lẽ trước đây, khi con người còn chưa đổ về miền đất trù phú này, nhà chùa cũng đã có một khuôn viên rộng hơn. Tuy nhiên, mặc cho bên ngoài là cuộc sống sôi động gấp gáp, bước vào trong ta bắt gặp khung cảnh cũ kỹ, u tịch, tạo nên không khí trầm mặc quyện mùi hương trầm.
Kia rồi! Thiên sứ từ trên cao nhìn xuống, mái tóc ngang vai và nụ cười quen thuộc làm sáng bừng khuôn mặt. Thời gian như bóng câu qua cửa, thấm thoắt đã 10 năm trôi qua từ lúc thiên sứ bay về trời. Ngồi đây cùng bạn, bỗng đâu ký ức dội về….
|
Một ngày tháng 5 năm 1986 |
Thời đó do là trường kỹ thuật, nên toàn bộ lũ sinh viên nữ chúng tôi đều phải vào học nội trú. Quả thật, không thể hưởng trọn ý nghĩa của ĐỜI SINH VIÊN nếu không sống trọn vẹn 24/24 trong ký túc xá của trường. Ngày hai lần, chúng tôi cắp chậu đi lấy cơm. Gì chứ cơm thì ăn thoải mái vì chúng tôi được hưởng tiêu chuẩn của loại trường bán quân đội. Mỗi lần đi lấy cơm tại nhà ăn phải băng qua dãy “lều” của bọn con trai. Thật là cực hình khi phải chịu những lời trêu chọc bờm xơm của họ. Làm sao có thể bắt những cặp mắt kia thôi không nhòm ngó, bắt những cái miệng kia thôi buông lời ong bướm??? Tuy nhiên, nếu không thế thì không phải là nam sinh viên nữa!
Sau một năm ăn cơm Nhà nước, lũ con gái tăng cân vùn vụt. Nhìn bức ảnh bè lũ 4 tên chúng tôi sẽ thấy, ba vòng thật hoành tráng! Và bạn chúng tôi không hề lạc lõng với vẻ ngoài over-weight của mình, vì nhìn quanh cũng nhiều nàng xấp xỉ mình.
|
Lang thang vườn hoa Nhà Kèn ngày mùng 2 Tết đầu tiên đời sinh viên |
Ẩn bên trong dáng vẻ to cao, bạn thực sự là người con gái mang tâm hồn sâu sắc, dịu dàng & sống rất tình cảm. Bạn được rất nhiều người quí mến, thuộc cả hai phái. Và những kỷ niệm mà mỗi người chúng tôi đang cất giữ về bạn, như những ký ức đẹp & buồn, nhiều lắm!
Ngôi biệt thự trải dài trên con đường đẹp nhất thành phố Cảng là nơi tụ họp dễ chịu của bọn con gái. Những buổi chiều êm đềm, cùng nhau ngồi sau khung cửa kính, phía ngoài là giàn hoa tím đung đưa đã mãi đi vào ký ức. Nữ chủ nhân hồ hởi mến khách chẳng bao giờ làm chúng tôi thất vọng. Bạn luôn sẵn sàng nghe chăm chú những chuyện trời ơi đất hỡi muôn thuở của lũ con gái. Đang tuổi hoa niên của đời người với bao hoài bão, khát vọng, chúng tôi chỉ thấy những viễn cảnh huy hoàng, đẹp đẽ đón đợi mình.
Những buổi đánh cầu lông tối ngày bên vườn hoa gần nhà bạn cũng giúp chúng tôi thấy thời gian trôi qua nhanh hơn. Mà lạ thật, kể cả khi phải thi học kỳ, cũng không thể buộc được chúng tôi rời sân vợt.
Lũ con gái chúng tôi bắt đầu yêu. Tình yêu thời sinh viên thật ngọt ngào & trong sáng. Bạn tôi đã yêu, chân thành & hết mình.
Rồi thì những tháng năm đẹp đẽ nhất cũng trôi qua. Chúng tôi rơi vào hành trình muôn đời: yêu, lập gia đình và có con.
Bạn của tôi nhanh chóng lấy chồng. Sao ngày đó chúng tôi đã có dự cảm chẳng lành? Bạn tôi đa cảm & dễ tổn thương. Liệu người đàn ông bạn tin tưởng có mang lại bình yên cho bạn?
Bạn chuyển vào Sài Gòn, miền đất hứa. Ngày chia tay bên ngôi biệt thự quen thuộc. Có cả nước mắt & nụ cười. Mong ngày gặp lại…Xa cách vời vợi hai miền, nhưng chúng tôi luôn nghe được tin tức về nhau.
Thật không thể tin được, một trong những tin tức hấp dẫn nhất, bạn đã đoạt giải trong cuộc thi Miss Áo dài tại Tân Cảng – nơi bạn làm. Thật đáng ngưỡng mộ! Sẵn chiều cao chuẩn, chân dài, khuôn mặt khả ái, bạn chỉ cần tập tành một chút là đã hơn đứt chúng tôi. Chúng tôi yên tâm rằng: Bạn đang có một cuộc sống gia đình hạnh phúc cùng cậu con trai nhỏ.
Cuộc sống của 10 năm đầu khi ra trường thật hối hả, lũ chúng tôi đã làm được bao nhiêu việc với tuổi trẻ của mình. Mọi người mải bươn chải, bon chen trên đường đời. Bạn bè xa cách, thưa dần tin tức…
Rồi một ngày, tin dữ bay về. Lũ chúng tôi bàng hoàng, đau đớn quá! Biết làm gì hơn khi phận người hoá ra thật mong manh vô thường.
Ngoài Bắc lòng chúng tôi như lửa đốt, cách xa hàng ngàn cây số, Chúng tôi biết làm sao để được ở bên bạn? Ai ngờ lần chia tay đôi chim ấy ngày nào là lần cuối.
Sao bạn lại đi oan ức như vậy? Khi khoa học đã tân tiến đến thế? Ai đã ở bên bạn những lúc đó? Ai nỡ để bạn như vậy? Dường như… dường như bạn chỉ có một mình, thực sự một mình theo đúng nghĩa đen? Tôi hình dung bạn đã cô độc & cô đơn biết bao nơi Sài Thành. Bạn đã đột ngột ra đi, bỏ lại bao công việc bộn bề, mà điều làm lòng chúng tôi trĩu nặng nhất, là bạn đã để lại 2 đứa con trai bé bỏng của mình…
Dường như cú shock đó đã làm chúng tôi quyết tâm hơn trong việc tổ chức buổi kỷ niệm 10 năm ngày ra trường. Từ Bắc vô Nam, chúng tôi, những người còn ở lại, những người bị bạn bỏ lại, gặp nhau mừng mừng tủi tủi… Thấy hẫng hụt vì trống vắng … Lẽ ra…
Mười năm đã trôi qua từ ngày bạn bay về trời. Khoảng thời gian ấy so với đời người không dài, nhưng lũ chúng tôi ở lại cũng làm được bao việc bạn ạ. Vui, buồn, lo lắng, bệnh tật, thành công, thất bại và cả những lỗi lầm…tất cả chúng tôi đều trải qua. Với riêng tôi, mỗi khi buồn nhất, bi quan nhất, hình ảnh bạn lại hiện ra bên tôi, bạn nhìn tôi như muốn nói: “Dương ơi, mày được sống bên con & nhìn thấy con khôn lớn là may lắm rồi”. Và thế là bạn đã tiếp cho tôi nguồn sinh lực mới. Để vững bước trên đường đời & biết quý từng phút giây hiện tại.
Người ta nói: “Hơn cả chết, là bị quên”. Ở trên cao đó, hãy biết rằng, dù xa cách âm dương muôn trùng, Bạn luôn sống mãi trong ký ức của chúng tôi bạn à.
Những ngày cuối cùng của năm 2010 sắp trôi qua. Nhớ về bạn, người đã vội đi trước... bằng những hoài niệm như một bông hoa đẹp nhất gửi cho linh hồn bạn. Chúng ta hãy cùng lắng lại & chia sẻ về một thời quá vãng cùng với người bạn đáng yêu ấy.
Hà nội một ngày Mùa Đông (27/12/2010)
Thùy Dương