Nhà Kính Tết năm nay đi chơi biển. |
Khoang hạng nhất trên tàu cánh ngầm. |
Đại diện Chính quyền và nhân dân Vũng Tàu chào mừng Nhà Kính. |
Hehehe... |
Con zai đứng xa một chút ... |
... để Bố Mẹ tình cảm tí. |
|
"Siêu" bò
Lamborghini
|
|
Đúng nghĩa quạt
cây.
|
|
Trường đại học trong
khuôn khổ mầm non?
|
|
Phiên âm sang tiếng
Việt một cách rõ ràng.
|
|
Xe
môtô đua đời mới với động cơ chạy bằng cơm
!
|
|
Vật bất ly thân của
xe khi các vụ cháy, nổ ngày một gia tăng.
|
|
Xe máy tiếp sức cho ô
tô.
|
|
Tuân thủ đúng quy
định xe phải có biển.
|
|
Lời nhắn nhủ cho các
quái xế.
|
|
Chiếc xe độc đáo làm
nâng cao tầm nhìn cho chủ của nó.
|
|
Món mới: Bánh mỳ bốn
tê.
|
|
Lời nhắc nhở khách
hàng.
|
|
Hãng viễn thông mới:
Việt Theo.
|
Chỉ với chiếc xe ba
bánh tự chế và xe kéo hai bánh, họ vừa vận chuyển được những cây sắt, đồng
thời còn biểu diễn tài giữ thăng bằng trên đường. Đoạn clip được cho là ở
khu Văn Quán, Hà Đông
|
Không ai có thể nhìn
thấy chủ nhân của chiếc xe này đang ngồi ở chỗ nào.
|
Khi người bạn đồng
hành nhậu "xỉn quắc cần câu" hoặc quá mệt
|
Bữa trưa với fast food lúc 3 giờ |
|
||
Những
ngày gần đây, Lương tiếp tục gây "sốc" cho dư luận xã hội với một việc
làm vô cùng ý nghĩa là tìm lên tận rừng rú để "xin" chính quyền địa
phương cho rước một người đàn bà bị bệnh phong hủi neo đơn về chăm sóc
và tìm nơi nương tựa tuổi già. Câu chuyển cổ tích của Lương đã khiến
nhiều người phải rơi lệ…
Chàng trai nghĩa hiệp gặp cụ già neo đơn
Phạm
Văn Lương (SN 1984), ngụ khu dân cư Lam Sơn, thị trấn Vĩnh Bảo, huyện
Vĩnh Bảo, Hải Phòng). Cách đây nửa tháng, Lương theo một người bạn lên
Khu 10, xóm Nam Sang, xã Văn Lang, huyện Hạ Hòa, tỉnh Phú Thọ dự một đám
tang người thân. Cũng như bao đám tang khác, Lương ngồi lặng thinh
trước cảnh tang gia bối rối của gia đình. Thế rồi, anh đặc biệt chú ý
đến một người đàn bà đang khóc lăn lóc bên cỗ quan tài rêu mốc. Lạ hơn
nữa là việc người ta xôn xao bàn tán về cụ già khóc bên linh cữu rằng,
người quá cố ra đi khiến cụ bà hụt hẫng, chẳng còn người thân nào hết.
Lúc này, Lương mới tìm hiểu câu chuyện về cuộc đời đầy đau khổ của cụ bà
ấy.
Bà
là Lê Thị Xê, 75 tuổi, mồ côi từ bé, sống bằng nghề đi ở khắp nơi tại
miền Bắc, bà lang thang làm thuê kiếm sống. Tầm tuổi đôi mươi, bà mắc
bệnh hủi, hai bàn chân đi đến đâu rụng đốt đến đó. Người làng sợ hãi bắt
bà trói lại rồi chôn sống trong khu rừng. Khi chôn bà, vì sợ lây bệnh
nên người ta chỉ vùi đất sơ sài. Đoàn người bỏ đi, dưới quan tài, bà la
lối, may có người đi qua kịp thời bật nắp quan tài cứu bà sống. Bà lại
bỏ đi biệt xứ, lánh mặt người đời. Mãi sau này gặp người chị kết nghĩa
đưa bà Xê về xã Văn Lang, một xã nghèo của tỉnh Phú Thọ. Bà xây dựng gia
đình cùng ông Phạm Văn Chất, tuổi 35 và sinh được người con trai là anh
Phạm Văn Đức. Bị gia đình nhà chồng hắt hủi, bản thân chồng cũng không
phải người khôn ngoan, bà Xê bị mẹ chồng đuổi ra ngoài khi con còn đang
tuổi bú. Bà phải sống nương nhờ vào ngôi nhà của hàng xóm. Anh Đức khi
lớn hơn thỉnh thoảng có về thăm mẹ, nhưng mỗi lần về thăm lại là một lần
làm bà đau đầu, nhiều lần anh còn dọa đẩy bà xuống sông. Từ năm 20
tuổi, anh bỏ đi đâu không ai biết tung tích, ngày "thay áo" cho bố cũng
không thấy anh về.
Bà
Xê lại nhận chị Phạm Thị Hậu (sinh năm 1978) về nuôi khi chị mới 3
tháng tuổi, với hi vọng về già có người chăm sóc. Ngày ấy, hàng xóm đã
quen thuộc với hình ảnh bà bế con đi khắp xóm xin ăn, xin sữa và chỉ ăn
khi cơm xin được cho con còn thừa lại. Chị Hoa đã không đáp được tấm
chân tình của bà khi dùng số tiền bà chắt chiu bấy lâu mua sắm quần áo.
Học hết cấp 3, chị ở nhà. Năm 19 tuổi, chị xây dựng gia đình với anh
Trần Văn Hưởng, người ở làng bên bị câm điếc bẩm sinh và sinh được hai
người con là Trần Thị Hằng và Trần Văn Nam cũng bị câm điếc.
Năm
2008, chị Hậu mất sau một thời gian đi làm ở Hải Phòng vì mắc bệnh hiểm
nghèo và để lại cho bà món nợ 2 triệu tiền mắc điện và 1 triệu đồng vay
vốn làm ăn từ Hội phụ nữ xã. Chiếc áo quan bà mua dành cho mình nay
phải nhường lại cho con. "Nó đã cướp công nuôi dưỡng của tôi", vừa lau
nước mắt bà Xê vừa kể chuyện. Hơn 1 tháng sau ngày chị Hậu mất, bé Nam
cũng theo mẹ đi khi mới 8 tuổi. Bé Hằng ở với bố và mẹ kế. Bà Xê vẫn
một mình trong ngôi nhà mà vật quý giá nhất chỉ có chiếc bóng đèn bật
lúc sáng lúc không và những bó củi hàng xóm thương tình cho bà đi bán
với giá 5000/bó.
Kết nghĩa anh em với người chết
Lại
nói thêm về chàng trai Phạm Văn Lương, vốn trước đây anh là người tận
tâm cứu giúp người bị nạn trên đường, nhưng tận tình đến mức hoãn đám
cưới để vào bệnh viện chăm sóc người dưng, kết nghĩa anh em với người
gặp nạn đã chết như Lương thì có lẽ có một không hai trên đời. Đó là câu
chuyện diễn ra năm 2009, khi anh trên đường đi đám ma một người thân
trở về, đến đoạn đường Phạm Hùng (Từ Liêm, Hà Nội), rẽ vào quán nước
ngồi nghỉ chân thì gặp một vụ tai nạn. Nhìn sang bên kia đường, thấy mọi
người đi đường đang xúm đông xúm đỏ, anh hỏi chị hàng nước: "Có gì đó
chị? " thì nhận được câu trả lời lơ đễnh: "Tai nạn ấy mà. ở đây tai nạn
liên tục, hơi đâu mà để ý hả chú? Nghe nói bị nặng lắm, nằm bất động 15
phút rồi mà chẳng ai cứu. Chắc chết".
Bây
giờ khi tiếp xúc với chúng tôi, Lương thuật lại: "Người đi đường lại
qua nườm nượp như mắc cửi mà không thấy ai dừng lại cứu giúp. Tôi đau
lòng quá vì không hiểu sao người ta nhẫn tâm đến vậy. Ai cũng có thể rơi
vào trường hợp tương tự, nếu mình hoặc người thân mình lỡ không may gặp
nạn, cũng bị bỏ mặc nằm bên vệ đường thì sao nhỉ? ". Nghĩ đến đỏ, Lương
trả tiền nước mà không kịp lấy lại tiền thừa, lao sang bên đường, rẽ
đám người, xe hiếu kỳ để vào xem xét. Trên vỉa hè là người đàn ông ôm
đầu, máu me be bét. Có người nói: "Nó chết rồi, đừng đụng vào". Lương
bất bình: "Đang còn thở, để thế mới chết! ". Nhận thấy nạn nhân còn đang
thoi thóp thó, ngay lập tức Lương bảo mọi người đứng ra làm chứng, anh
kiểm tra túi quần nạn nhân thấy 55 ngàn đồng và 1 chùm chìa khoá, không
có giấy tờ tuỳ thân. Không mảy may suy nghĩ, anh gọi xe taxi bế người bị
nạn lên xe đưa vào bệnh viện cấp cứu, không quên dìu người đàn ông gây
tai nạn trên lề đường đi cùng vào Bệnh viện 19/8 (Bộ Công an) trước sự
ngạc nhiên của hàng trăm người hiếu kỳ vây xung quanh.
Câu
chuyện cổ tích về chàng trai nghĩa hiệp vẫn tiếp diễn. Cưới vợ xong,
lúc nào Lương cũng thấy ám ảnh với câu hỏi: "Nghĩa tử là nghĩa tận, mình
đã đưa người ta vào đấy, sao giờ việc chưa xong mà mình đã phủi tay? ".
Anh lại bắt xe ngược lên Hà Nội, đợi công an điều tra xong thì nhận xác
người xấu số mang ra Văn Điển chôn cất. Lương làm lễ cầu siêu cho nạn
nhân và xin được nhận làm em kết nghĩa, đặt tên cho người đã mất là Phạm
Văn Duy như lời anh nói: “Tôi lấy tên cậu ấy theo họ của tôi để người
chết còn có tên tuổi, khỏi thành cô hồn không nơi bấu víu”. Kể từ đó
Lương trở nên nổi tiếng bởi tấm lòng hướng Phật của mình, anh cứu nhiều
người, dư luận trong và ngoài nước đều biết đến anh. Vẫn như một thói
quen từ sâu thẳm tâm hồn, gặp những hoàn cảnh thương tâm lương đều sẵn
lòng giúp đỡ. Dù, anh không có điều kiện kinh tế như người khác mà chỉ
vận động người góp gói mì tôm, tấm áo rách để giúp người gặp nạn theo
kiểu "lá rách ít đùm lá rách nhiều". Với việc làm ý nghĩa đó, Lương được
thành đoàn tằng bằng khen, Đài truyền hình Việt Nam
làm hẳn chương trình về anh phát nhiều lần trên VTV1, VTV3 và hàng chục
tờ báo viết về anh. Bây giờ, Lương gặp bà Xê cũng là một trong những
hoàn cảnh tương tự, Lương lại mở lòng từ tâm để cứu người đàn bà neo đơn
bệnh tật này.
Cứu một mạng người phúc đẳng hà sa
Một
ngày cuối tháng 10/2011, tôi nhận được tin Lương ngược rừng lên UBND xã
Văn Lang, Hạ Hòa, Phú Thọ để làm thủ tục đưa cụ Xê về chăm sóc nuôi
dưỡng. ông Tạ Mạnh Đỉnh, trưởng Khu 10 cho biết: "Hiện anh Lương đã viết
cam kết, kiểm kê tài sản của bà Xê chỉ vài bộ quần áo rách rồi xin đưa
về Hải Phòng nuôi dưỡng theo đúng thủ tục của pháp luật. Khi làm việc
xong với chính quyền cơ sở, anh Lương cõng bà Xê hơn 10km đường rừng
xuống núi, về Hà Nội cho bà Xê dạo phố rồi bắt xe về Hải Phòng lo cuộc
sống cho bà”.
Lương
cho biết, hiện cuộc sống của bà Xê đã ổn định. Sắp tới, anh sẽ nhờ báo
chí, bạn bè và bản thân anh đi tìm một ngôi chùa, hoặc trung tâm bảo trợ
nào đó để cho bà Xê sống thảnh thơi an nhàn những ngày cuối đời. Hiện
tại, anh Lương đang vận động gia đình, người thân, bà con lối xóm và bạn
bè khắp nơi quyên góp ủng hộ lập quỹ nhân ái giúp bà Xê ổn định cuộc
sống. Anh Lương nói: "Tôi cũng mong mỗi người trong chúng ta chỉ cần
chút hướng thiện, người nghèo, người giàu đều có thể đóng góp theo khả
năng của mình. Với những tấm lòng thơm thảo, dù nhỏ, nhưng góp gió thành
bão, không chỉ giúp cho bà Xê mà nếu có thể trích ra giúp nhiều mảnh
đời bất hạnh khắc nữa, đó là mong ước của tôi trong thời gian tới”.
Trong
khi tôi đang ngồi viết bài này, chợt nhớ đến hành trình anh Lương tìm
nơi nương tựa cho bà Xê. Tôi lại bốc máy gọi điện hỏi thăm tình hình,
đầu dây bên kia anh Lương lại cho biết đang trên xe từ Hải Phòng lên Hà
Nội để đưa một bà mẹ bất hạnh có hai đứa con, nhưng một bị nghiện, một
chết không ai chăm sóc bà những lúc ốm đàu bệnh tật thế này. Thế là,
thấy bà bị bệnh nặng, anh Lương tình nguyện bỏ tiền túi đưa bà lên Bệnh
viện Bạch Mai khám bệnh. Lương bảo, cứ khám xem bệnh tình của bà ra sao
rồi tính tiếp. Nếu như bệnh của người mẹ khốn khổ này nặng, Lương sẽ
đứng ra kêu gọi mọi người cùng quyên góp để bà qua cơn nguy kịch... Tôi
nghĩ, với tấm lòng nhân từ trên cả tuyệt vời mà trong cuộc sống bon chen
tính toán không mấy ai làm được, Lương đang cố làm gương, cũng là để
phúc lại cho đời và cho mình...!.
Phóng sự của Thành Văn
|
Hà nội mùa ... mưa phùn |
Hoa của mùa xuân |
Bữa cơm xum họp - ảnh minh họa |