Anh Phúc thân mến !
Tập thể KT-26 chúc anh luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và thành đạt !
Anh Phúc và các bạn KT-26 thân mến.
Nhân dịp này BBT xin chuyển tải những dòng tâm sự của Con Gái Anh Phúc nhân sinh nhật Bố.
------------------------------------
Mừng sinh nhật lần thứ 56. Bố của con.
I/ Cảm xúc của con gái Bố:
Bố! lúc này đây con gái cảm thấy quá lẻ loi, quá trống trãi…con muốn khóc thật to…khi mà bên con giờ đây không còn ai có thể cho con bờ vai để con dựa vào.Mọi thứ làm con nghẹt thở, áp lực học tập ,những vấn đề của cuộc sống sinh viên mà con đang phải đối mặt….Con rối quá ! con không biết phải làm thế nào nữa Bố ạ!
Con mệt mỏi, đôi chân tưởng chừng như không muốn tiếp tục, đôi tay như muốn buông xuống…con lặng đi…đôi mắt như mờ đi khi mà đống bài vở vẫn còn dở dang..Ngước nhìn tấm ảnh gia đình mình chụp nhân dịp kỷ niệm 22 năm ngày cưới của bố mẹ…con nhìn thấy ở đó nụ cười hạnh phúc của mẹ,ánh mắt đầy khích lệ của bố. Con đã khóc....nước mắt con không ngừng trào ra…lăn dài trên đôi gò má nhỏ bé.Mọi cảm giác như mất phương hướng….con khóc và khóc….con đã khóc như lâu lắm rồi con mới được khóc vậy! Tưởng chừng như tất cả tủi hờn, khó chịu mà con cố dồn nén bấy lâu vỡ òa thành những giọt nước mắt. à không! Phải là tâm hồn con vừa được tắm sạch bởi những giọt nước mắt…vừa cay, vừa mặn….đó có phải là gia vị của cuộc đời không hả bố???
Lòng con giờ đây như được trải ra, con không cần phải cố giấu cảm xúc của mình,không phải giữ chặt những tủi hờn bấy lâu….Cảm giác lúc này thật nhiều suy nghĩ đan xen, con lẫn lộn, mệt nhoài giữa bổn bề cuộc sống.Bỗng con thấy mình thật nhỏ bé, nhỏ bé giữa thực tại với những mối quan hệ , những rắc rối, hỗn độn đang quay cuồng xung quanh con.
II/Những suy nghĩ ngốc nghếch thời thơ ấu của con gái bố:
Bố của con! Bố có biết rằng: Ngày xưa….
Con – với suy nghĩ của một đứa con gái 9 tuổi.Con đã nghĩ rằng CON GHÉT BỐ!
Con ghét bố vì bố hay nổi giận vô cớ với chị em con mà không biết bố đang chịu nhiều áp lực của cuộc sống.
Con ghét bố vì bố luôn bênh em mà không chịu nghe con giải thích….
Con ghét bố vì bố sẵn sàng đánh con mà không hỏi xem lý do con đánh em…
Ngày ấy con đã không khóc mỗi khi bị bố đánh…Nhưng ngay sau đó con lại trốn vào một góc nhà và khóc nức nở….Lúc đó con nghĩ bố là một người đáng sợ. Thậm chí con đã nghĩ con không phải là con của bố.
Năm con học lớp 7.Con giận bố,con đã không về nhà sau khi tan học…con đã đến nhà bạn chơi. Đến tối không thấy con về nhà, bố đã đi tìm con và rồi bố tìn thấy con.Lúc đó con chỉ nhìn thấy sự tức giận trong ánh mắt của bố và cũng chỉ biết rằng mình sắp bị ăn đòn mà con không biết rằng bố đang rất lo lắng cho con.
Thời gian trôi đi, con đủ lớn để hiểu về bố của con….người mà lúc bé con luôn thấy sợ….mà không biết rằng con là đứa con gái bố yêu nhất…con thật ngốc!
III/Con gái “BIA” của bố! và cái tên Hằng Hải:
|
Bố Phúc và "Con gái Bia" |
Là đứa con gái thứ 2 trong nhà nên con được chiều hơn chị.Đi đâu bố cũng chở con đi, bố uống bia con cũng đòi uống bằng được…lúc đó con chỉ mới 3 tuổi,khi lớn lên con nghe mẹ kể ngày xưa con cứ đòi uống bia như bố.Và không ít lần bố bị mẹ mắng là : sao anh lại cho con uống bia như thế?? Rồi con lớn lên…dần dần trở thành con gái “bia” của bố. Và giờ thì con là bạn bia của bố mỗi khi nhà mình có dịp đoàn tụ đầy đủ… 19/11 Ngày con sinh ra , bố đã không thể ở bên chứng kiến con chào đời.Hôm đó con đã làm mẹ mệt biết bao…mẹ đã rất đau khi sinh ra con, thế mà đứa con gái khó bảo lại không chịu chui ra ngoài nhanh…mà phải một hồi lâu sau mới chịu chui ra…cất tiếng
khóc, đánh dấu sự có mặt của mình trên cõi đời này…Mọi chuyện đã không dừng ở đó…sinh con ra chưa được lâu sau thì mẹ phải bế con, vùng chạy trong đêm tối.Lúc đó có một kẻ điên đã vào trạm xá…nơi con sinh. Bắt mẹ đưa con cho hắn...lúc đó chỉ có bà nội và cô. Hắn đánh bà nội bị ngất, cô thì hoảng quá vội chạy đi tìm người tới giúp…
Có lẽ con đã khó bảo và khó nuôi từ khi chào đời rồi ,bố nhỉ?
Bố! năm con sinh cũng là lúc bố vừa tốt nghiệp Đại học và bố đã lấy tên trường Đại học bố theo học để đặt tên con. Hằng Hải . Một cái tên co ý nghĩa phải không bố?
Mặc cho bạn bè bảo : “ Tên mày như con trai ý !“….rồi cả những lần dở khóc dở cười khi bị thầy cô giáo nhầm tưởng con là con trai.Nhưng chưa bao giờ con trách bố về cái tên Hằng Hải. Bởi con biết bố muốn đánh dấu việc con chào đời cũng là lúc bố tốt nghiệp ra trường. Bảy năm Đại học đầy gian khổ, vất vả. Con tự hào về bố, bố của con!
IV/ Tự hào về bố của con!
Con đã được nghe những câu chuyện thời thơ ấu của bố từ ông bà nội mỗi khi có dịp về quê thăm ông bà. Ngày ấy vì nghèo, cuộc sống khó khăn rất nhiều. Đất nước có chiến tranh, tất cả cho tiền tuyến lớn. Năm 1974 Bố tốt nghiệp cấp 3,không đủ sức khỏe đi bộ đội, Bố đi công nhân Quốc phòng, bố đã học công nhân kỷ thuật đường sắt; Chặng đường 7 năm làm công nhân, gặp không ít khó khăn, vất vả, cực khổ…thậm chí không có cái ăn. Bố thường kể cho các con nghe thời đó ông bầ bắt ép bố lấy vợ, vì bố là côn trai đầu của bảy anh em mà. Bố có quyết tâm lớn: “chưa vào đại học bố chưa lấy vợ.”
Bảy năm với sự kiên trì của ai đó thì chắc đã bỏ cuộc từ lâu…từ bỏ con đường được học lên cao…sau 7 năm vật lộn với cuộc sống làm thợ…bố đã quyết định đi theo con đường mình muốn…chia tay kiếp làm thợ , quyết tâm làm thầy.
Không gì là không thể!!! Bố con là một người như thế! Bố đã làm được, đã chứng minh cho mọi người thấy bố có thể và không thua kém ai bằng chính năng lực, trình độ của mình.Và bố của con bắt đầu cuộc sống sinh viên ở cái tuổi 30, độ tuổi mà không ít người ngần ngại việc học hành…không sợ bị bạn bè chê cười, chập nhận khổ…áp lực từ gia đình, bạn bè…Bố vẫn không từ bỏ ,quyết tâm đi đến cùng…Bố!Con tự hào về bố.
V/ Bố! Con xin lỗi
Bố! con là đứa con gái kém cõi lắm đúng không bố?
Từ bé con vẫn chưa thể làm điều gì khiến bố mẹ thật sự hãnh diện với mọi người. Con muốn lắm, muốn lắm chứ! Con muốn bố mẹ tự hào khi có ai đó hỏi về con.
Nhưng những nổ lực, những cố gắng của con vẫn là chưa đủ đúng không bố?
Con – 1 đứa con gái từ bé đã khó bảo, làm bố mẹ phiền lòng nhiều, Con xin lỗi
Con – 1 đứa con gái từ bé đã yếu lại hay ốm, làm bố mẹ phải lo lắng nhiều, Con xin lỗi
Con – 1 đứa con gái từ bé ít nói hay lầm lầm lì lì…làm bố mẹ không ít lần phải phát cáu, Con xin lỗi.
Và Con – 1 đứa con gái từ bé đã không có gì nổi trội, cũng không giỏi giang gì.Đây là điều con thấy có lỗi nhất, có lỗi thật nhiều với bố mẹ, Con xin lỗi!
Dù bây giờ con đang đi học xa nhà, xa bố mẹ 360km, đã là sinh viên năm 3 chuyên nghành Bảo hiểm của 1 trường Đại học ở Hà nội. Nơi mà con đã ước mơ từ rất bé là được học tập, được sống và được thỏa thích làm những điều mình muốn. Thế nhưng ước mơ đó đã không đến với con ở tuổi 18. Đó là thất bại đầu tiên, bước ngã đầu đời của con.
Ngày ấy, con đã không tự tin vào năng lực của mình, không dũng cảm đăng ký Trường Đại học ở Hà nội,con đã lựa chọn Sài gòn.Bố đã luôn ủng hộ, tôn trọng quyết định của con.Và rồi bố đã cùng con lên chuyến xe đó vào Sài gòn…
Bố biết không? Khi con nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông, dáng người thấp thấp. bước từng bước nặng nề, mái tóc đã bạc đi nhiều, mồ hôi thấm đẫm , nét mặt tỏ vẻ mệt mỏi. Vậy mà trên vai còn phải vác 1 ba lô nặng kình, đựng đầy sách vở và quần áo…Những cảm xúc trong con như trào dâng lên, lòng con nghẹn lại…con thấy hơi cay cay ở mi mắt…và rồi chẳng thể kìm được…nước mắt con đã lăn dài trên má không hay. Con vội lấy tay gạt đi vì sợ bị nhìn thấy…Người đàn ông đó chính là bố…bố của con!
Khoảng khắc ấy con thấy mình thật có lỗi với bố…có lỗi thật nhiều. Nếu con chăm chỉ học hành hơn nữa, cố gắng hơn nữa và tự tin thêm chút nữa….Thì giờ đó bố đã không phải vất vả, lặn lội đưa con vào Sài gòn…Đó là 1 quãng đường dài và rất tốn kém…
Thế nhưng cả hành trình dài 3 tuần , con không nghe thấy 1 câu trách móc, tức giận hay kêu mệt từ bố. Thay vào đó là những lời khích lệ, động viên con…
Buổi thi đầu tiên kết thúc, như bao bạn khác khi bước ra khỏi địa điểm thi đều được sự quan tâm từ phía bố, mẹ hay người thân…Nhưng khác với những ông bố, bà mẹ kia…vừa thấy con mình đã lao tới… gặm hỏi: “làm được bài không?” “ thế nào! Bao nhiêu %?”….Bố của con tiến lại gần con…một tay bố luồn nhẹ qua người con…một tay cầm ô che cho nắng đỡ hắt vào người con. Bố im lặng suốt quãng đường đi bộ về ký túc xá,và dù bố không hỏi nhưng con biết bố đang chờ câu trả lời từ con.Con đã suýt khóc vì bài thi toán con đã không làm tốt như con mong muốn…Nhưng vì không muốn bố buồn nên con đã nói dối bố: “ con làm bình thường bố ạ!”
Và sau đó con đã không thể đền đáp công sức và tình yêu thương, sẵn sàng hy sinh tất cả vì con mà bố dành cho con….. Con đã trượt Đại học…Con như rơi vào trạng thái mất cân bằng…chán nản,buồn bã, thất vọng với bản thân…và con thấy mình thật có lỗi với bố mẹ…với những gì mà bố mẹ kỳ vọng vào con.Vậy mà…….Con xin lỗi!
Dù con đủ điểm để đi nguyện vọng các trường đại học khác,nhưng con đã quyết tâm xin bố cho con thêm 1 cơ hội : “ Bố !hãy cho con được ôn thi lại..”
Ngày con ra TP.Vinh ôn thi…con đã nổ lực rất nhiều, cố gắng rất nhiều… bố vẫn thường xuyên gọi điện để động viên con, và dặn dò con chú ý sức khỏe.Vì thế kết quả mỗi lần thi thử của con ở trường chuyên Vinh đều rất khả quan.
Nhưng rồi, thêm một lần nữa con lại phải nói lời xin lỗi bố! Thêm một lần nữa con lại không tự tin ,vì con sợ..sợ lắm cái cảm giác trượt đại học, con muốm 100% phải đỗ nên con đã không lựa chọn trường mà con thích mà là 1 trường khác ở Hà nội.
Dù con đỗ Đại học khối A với số điểm tương đối (20điểm). Nhưng trường Đại học mà con thi vào lại không mấy nổi tiếng….
Con vui vì mình đỗ Đại học. Nhưng rồi con thấy mình thật xấu hổ khi ôn thi lại 1 năm mà không thi vào một trường nào đó nổi tiếng hơn…để bố mẹ thấy hãnh diện khi ai đó hỏi con đỗ trường gì?....con thật kém cỏi phải không bố?
Thế nhưng bố vẫn không hề trách cứ con, không 1 lời tỏ ý thất vọng về con, bố luôn tôn trọng, ủng hộ và động viên con tiếp tục…Bố nói: “ Học trường đó cũng được, học Bảo hiểm sau này ra rất có tiềm năng. Chỉ cần con học tốt…”
Giây phút đó con đã tự hứa với mình là sẽ học thật tốt, sẽ cho mọi người thấy con gái bố không kém cỏi..con không thể làm bố mẹ phải thất vọng về con thêm 1 lần nào nữa…và nhất định con sẽ vẫn tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình đến cùng. Bởi vì, bố biết không? Khi nhìn thấy bố cười, ánh mắt bố thật trìu mến, lúc đó con thấy rất hạnh phúc….Bố! con yêu bố.
VI/ Ngày ông Nội mất…
Cái ngày con nhận được tin ông mất..con đã khóc..khóc thật nhiều…con không tin vào tai mình…không tin vào sự thật đáng sợ đó….cho đến bây giờ con cũng không kìm được nước mắt khi nghĩ về ông…1 tiếng thôi……..Ông!
Con đã chờ đến sáng để lên chuyến xe đầu tiên về Hà tĩnh. Bố gọi điện cho con và bảo: “ Con cứ bình tĩnh, phải về nhà an toàn …”
Về đến nhà ông, con đã không dám chạy vào nhìn mặt ông lần cuối như con vẫn nghĩ khi còn trên xe….
Con sợ…con sợ phải thừa nhận sự thật rằng ông đã đi xa…
Con sợ….sợ lắm…sợ nhìn thấy ông nằm đó, lạnh lẽo, bất động…Con cũng không chạy vào hỏi thăm bà…Mà lén ngồi úp mặt dưới bếp…khóc nức nở….Con như người mất phương hướng…không biết nói gì…không biết phải làm gì…..
Và con chạy đi tìm bố….Con nhìn thấy bố đứng đó….gương mặt bố tối sầm, hốc hác đi nhiều…Bố không khóc!...từ khi ông mất cho đến khi đưa tang ông, con không thấy bố khóc…
Bố không khóc hay bố không thể khóc vậy??? Và rồi con nhận ra rằng, không phải cứ khóc là mới đau khổ, mới thương ông…Có những nỗi đau không thể chỉ nhìn thấy từ bên ngoài. Nỗi đau mà buộc phải kìm nén, phải giữ chặt trong lòng…mà không thể tuôn ra qua những giọt nước mắt…Thì đó mới là nỗi đau lớn nhất của con người phải không bố?
Con hiểu! hiểu rằng là con trai trưởng – là người cần có sự bình tĩnh, sáng suốt nhất – là người vững vàng nhất để người khác có thể dựa vào trong thời điểm như thế…và bố của con là một người như thế!!!
VII/ Lời hứa của con gái bố!
Bố! 2 năm qua, con đã luôn cố gắng học tập thật tốt và kết quả giờ đây chưa thể nói lên được điều gì nhưng dù sao con đã thấy được niềm vui hiện lên trong mắt bố mẹ khi xem kết quả học tập của con.
Hai năm qua, con đạt 3 kỳ học bổng và gần đây nhất là việc con được lọt vào danh sách 8/68 bạn cùng lớp đi thi cuộc thi sinh viên giỏi môn chuyên nghành và kết quả thật bất ngờ khi con biết tin con đã đạt giải nhất toàn khoa Bảo hiểm.
Trong suốt chặng đường con xa nhà …ra Hà nội học, bố đã luôn theo sát con, động viên , khích lệ…vì thế mỗi khi con đạt điểm cao, đạt học bổng…người đầu tiên con muốn thông báo là bố…là bố của con! Con muốn bố vui,muốn nghe tiếng bố cười dù chỉ qua điện thoại…
Nay gần đến ngày sinh nhật của Bố ngày 14 tháng 9. Người đã cùng con trên khắp hành trình 21 năm qua. Người đã dùng tình cảm để dạy con nên người….
Bố! có lẽ sinh nhật năm nay bố sẽ vui hơn khi:
- Chị Hà xuyên tốt nghiệp 2 bằng Đại học.- Ngành QTKD và TCNH.
- Em Ngọc Cương đã là tân sinh viên Đại học Thủy lợi Hà nội.
- Và con…sắp tới sẽ được nhận học bổng loại giỏi…
Và con biết bố của con sẽ càng vui hơn vì năm nay, bố sẽ nhận được rất nhiều lời chúc mừng sinh nhật từ những người bạn cùng lớp Đại học năm nào…Những người bạn mà dù thời gian trôi đi..mái đầu ngả màu. Nhưng tình cảm bạn bè thì còn như mới nguyên…không phai nhạt đi cùng năm tháng.Vẫn rất trẻ trung,nhiệt huyết…
Và liệu sau này , con và những người bạn của con bây giờ có giữ được thứ tình bạn đẹp và thiêng liêng đó không? Nhưng con sẽ cố gắng để làm được như các cô, các chú đã và đang làm…Những cựu sinh viên KT26 Đại học Hàng Hải
Cuối cùng, Con – đứa con gái cá tính, khó bảo và là con gái “ bia” của bố…Kính chúc bố sinh nhật lần thứ 56 mạnh khỏe, công tác tốt và mãi là điểm tựa vững chắc cho mẹ và 3 chị em con.Và con gái xin hứa sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt , hoàn thiện bản thân hơn nữa…để xứng đáng với cái tên bố đặt cho con: Hằng Hải.
VIII/Phần kết:
Bố ! những dòng tâm sự trên đây là những suy nghĩ, tình cảm mà con gái luôn muốn nói nhưng chưa một lần dám nói…Chắc hẳn khi đọc những dòng này, bố sẽ rất ngạc nhiên vì một đứa con gái cá tính mà trong mắt bố vẫn còn bé lắm lại có nhiều suy nghĩ như thế!!!
Bố! con gái bố đã lớn, đã trưởng thành hơn rất nhiều kể cả con người lẫn suy nghĩ…con đủ lớn để hiểu và nhận thức những gì xảy ra xung quanh con…và giờ đây khi mà những suy nghĩ con cất giấu trong lòng suốt 21 năm qua , chưa 1 lần con dám nói với bố, nay đã có dịp được nói lên…. Và Bố à! Con gái muốn nói : Bố! con yêu bố…
Kính thưa các Cô các Chú cựu Sinh viên KT26 Đại học Hằng Hải, thưa các chú Ban biên tập KT26: Trên đây là những dòng tâm sự của cháu con Bố Phúc muốn gửi tới người Bố mà cháu hết mực kính trọng…cháu viết không được hay lắm, thế nhưng đó là tất cả những gì xuất phát từ đáy lòng cháu…được cháu viết bằng cả trái tim, tình yêu và cả sự kính trọng mà cháu luôn dành cho bố. Và cháu rất cảm ơn các cô, các chú đã cho cháu cơ hội để nói lên suy nghĩ ấp ủ trong cháu bấy lâu…Cháu hy vọng khi đọc những dòng tâm sự này, bố cháu sẽ vui và hiểu con gái bố hơn nữa…
Cuối cùng cháu xin kính chúc các cô chú mạnh khỏe, thành công trong cuộc sống và chúc cho tình bạn của các cô chú mãi mãi bền chặt, thân thiết theo cùng năm tháng cuộc đời…..
Con gái “bia” của bố:
Hằng Hải