Danh sách Blog của Tôi

Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

THÔNG BÁO

Các bạn thân mến!
Sau hơn hai năm "ghi chép", cuốn sổ KT26 đã đầy.
Mời các bạn ghé blog mới tại địa chỉ: www.ktb26.blogspot.com
Hoặc đơn giản là click vào biểu tượng của Blog ktb26 ở phía trên.
BBT

Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

CÂU CHUYỆN CUỐI TUẦN

......Cô yêu cầu anh tưởng tượng rằng anh vừa thắng một cuộc thi mà giải thưởng là như sau: mỗi buổi sáng, một ngân hàng sẽ mở cho anh một tài khoản và chuyển vào đó 86400 đô la. Nhưng tất cả các trò chơi đều có luật của nó, trò chơi này có hai luật như sau:
- Luật thứ nhất là tất cả số tiền mà anh không chi tiêu trong ngày thì đến tối sẽ bị lấy đi, anh không thể gian lận, không thể chuyển tiền sang một tài khoản khác, anh chỉ có cách là chi tiêu thôi, nhưng sáng hôm sau khi thức dậy thì ngân hàng lại mở cho anh một tài khoản mới, với 86400 đô la mới, để dùng trong ngày.
- Luật thứ hai, ngân hàng có thể chấm dứt trò chơi này mà không cần báo trước, vào bất cứ lúc nào họ cũng có thể nói với anh rằng thế là chấm dứt, rằng họ đóng tài khoản lại và sẽ không có tài khoản khác nữa đâu....
"Vậy thì anh phải làm gì? Anh không hiểu rõ lắm"
"Đơn giản đấy chứ, đó là một trò chơi, mỗi sáng khi thức dậy người ta cho anh 86400 đô la, với điều bắt buộc duy nhất là phải chi tiêu trong ngày, số tiền không dùng đến sẽ bị lấy đi khi anh đi ngủ, nhưng món quà trời cho hay là trò chơi này có thể ngừng lại bất cứ lúc nào, anh hiểu chứ? Vậy thì câu hỏi là: anh sẽ làm gì nếu một món quà như vậy đến với anh?"
Anh trả lời một cách tự nhiên rằng anh sẽ tiêu từng đô la một để làm những gì mà mình thích, và sẽ tặng nhiều quà cho những người mình yêu mến. Anh sẽ tìm cách sử dụng từng đồng xu một mà cái "nhà băng kỳ diệu" này tặng để đem lại hạnh phúc cho đời anh và những người xung quanh anh, ngay cả những người anh không quen biết nữa, vì anh không tin rằng anh có thể chi tiêu cho mình và những người thân của mình hết được 86400 đô la một ngày.
"Nhưng em muốn dẫn đến cái gì thế?"
Cô trả lời: "ngân hàng kỳ diệu này tất cả chúng ta đều có, đó là thời gian! Chiếc sừng màu nhiệm chứa đầy những giây đồng hồ điểm từng tiếng một"
"Mỗi sáng khi tỉnh dậy, chúng ta được cho 86400 giây để sống trong ngày, và tối đến khi ta đi ngủ không được chuyển gì cho ngày hôm khác, tất cả những gì không được sống đã mất, ngày hôm qua vừa mới trôi đi. Mỗi buổi sáng phép màu này lại bắt đầu, chúng ta lại được 86400 giây để sống, và chúng ta chơi với cái luật không thể tránh được: "ngân hàng có thể đóng tài khoản của chúng ta bất cứ lúc nào, và không thể báo trước: vào tất cả mọi lúc, cuộc sống đều có thế dừng lại.
Vậy thì ta có thể làm gì với 86400 giây mà ta có hằng ngày?
Điều đó chẳng phải quan trọng hơn những đồng đô la hay sao, những giây được sống?"
Từ khi cô bị tai nạn, mỗi ngày cô mới hiểu rằng thật ít người hiểu được thời gian đáng được coi trọng và quý giá biết bao. Cô giải thích cho anh những kết luận từ câu chuyện của cô.
" Anh muốn hiểu một năm sống là gì? Hãy đặt câu hỏi cho một sinh viên vừa thi trượt kì thi cuối năm.
Một tháng sống: hãy hỏi người mẹ vừa cho ra đời một đứa con đẻ non và đang đợi nó được ra khỏi lồng kính để bà được ôm con trong vòng tay mình, bình yên vô sự.
Một tuần: hỏi người làm việc ở nhà máy hay dưới hầm mỏ để nuôi gia đình mình.
Một ngày: hỏi hai người đang yêu mê mệt và đang đợi để gặp lại nhau.
Một giờ: hỏi người mắc chứng sợ bóng tối, đang bị kẹt trong thang máy hỏng.
Một giây: nhìn vẻ mặt người vừa thoát khỏi tai nạn ô tô.
Và một phần nghìn giây: hỏi một vận động viên vừa được huy chương bạc ở thế vận hội, chứ không đoạt huy chương vàng-cái huy chương mà vì nó anh ta đã luyện tập suốt đời mình...."


Trích tiểu thuyết :" Nếu em không phải giấc mơ" - tác giả Mark Levi.
-----------------------------------
Sáng nay đưa cháu lớn nhà tôi đi học. Cu cậu nói: Ba ơi một năm trôi qua nhanh quá nhỉ!
Sau khi đưa cháu vào trường quay ra thì thấy một vụ tai nạn, cô gái bị đụng xe sau một hồi choáng váng hỏi mọi người xung quanh: mấy giờ rồi?
...
Đó là lý do tôi sưu tầm bài viết nói trên.
Chúc cả nhà một Weekend vui vẻ!!
KT
  


MỪNG SINH NHẬT XUÂN THÀNH 23/11


Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

THẦY KHOA NĂNG CHÍNH ( Theo blog : http://guihuongchogio.vnweblogs.com/post/4523/389131)

BBT: Đây là bài viết của một đồng nghiệp về anh Khoa Năng Chính, tác giả giờ hiện đang định cư tại Mỹ và làm việc cho UNICEF.
Xin cảm ơn tác giả: Chị Chung NY và tặng những ai từng biết, từng là học trò, đồng nghiệp của anh Chính.
--------------------------------

Năm tám ba, mình về nhận công tác thì anh Chính đã là Phó Giám đốc Trung tâm. Trong mắt anh, mấy đứa mới ra trường như tụi mình chẳng khác gì đám trẻ trâu cần được dạy bảo. Quát, mắng, đe nẹt chẳng thiếu điều gì.
Nhà anh ở ngay trong khu tập thể của trường. Chị Hằng vợ anh cao ráo, xinh xắn. Chỉ mấy bố con anh là “ngăn ngắn”, giống nhau. Thỉnh thoảng ngồi họp hội đồng, tụi mình lại tán: “nhà anh Chính chỉ cần một giường. Chị Hằng nằm dọc, bốn bố con nằm ngang là vừa”. Anh Chính nghe được không cáu, cũng chẳng thèm chấp.
Mình nghe kể, hồi đang yêu, mỗi lần đi đón chị Hằng tan ca, anh Chính ngồi trên yên chiếc xe đạp Phượng Hoàng dựng sát lề đường, chân kiễng hết cỡ mới chạm vỉa hè. Đám thanh niên trong làng “dạt” hết vì lúc ấy anh vừa từ “Phái đoàn bốn bên” trở về. Đầu đội mũ kê-pi, quân phục pho tá, quân hàm cầu vai đỏ choét. Oách xà lách. Chị Hằng hồi ấy nghe bạn bè đi xem bói. Thầy phán, có một anh đậm đậm, thấp thấp sẽ đến tìm hiểu. Phải lấy người ấy mới đúng số. Sau này về ở với nhau mới biết ông thầy đã được “gà bài”. Mà cũng có thể ông thầy “vô tư”. Từ thuở hàn vi tới lúc anh chị có nhà tầng, sân vườn, con cái phương trưởng, mình thấy họ luôn có nhau.
Anh Chính chưa từng bao giờ mặc cảm về ngoại hình của mình. Thời bao cấp, mỗi người được 5 mét vải. “Ba yêu củi đuốc đầy sân – Bốn yêu anh có đôi quần đùi hoa”. Gặp ngày nóng nực, anh Chính mặc chiếc quần đùi không rõ gam màu, chiếc cạp chơi vơi dưới cả rổ bụng thỗn thệ, đi lại vô tư trong sân. May ô là thứ hàng xa xỉ. Có lần cả mấy đứa tụi mình loay hoay mãi không nhấc nổi chiếc tủ sách ra khỏi cái ngách cơi nơi được gọi là thư viện. Anh Chính vê vê hai ống quần đùi lại cho gọn gàng rồi nhấc bổng chiếc tủ đưa ra ngoài. Chẳng khác gì phim Kingkong trong các video tape ngoài luồng thời đó. “Chúng mày chỉ lười chứ có khó khăn gì đâu”. Mặc dù bị anh quát, nhưng mấy đứa tụi mình vẫn cười nhe nhở. “Em lo nhất là nhỡ cái quần đùi của anh tự nhiên đứt chun”. Có dạo mình có lớp ở bệnh viện Nhi Đức. Anh Chính cho mình đi nhờ xe máy. Mình bảo, để em đi kiếm thêm đoạn dây, nối vào hai tay để “ôm” anh cho chặt. Anh Chính chả buồn nói lại. Mỗi tuần chở mình đi hai lần
Anh Chính dạy sáng, trưa, chiều, tối – Teaching machine. Các bệnh viện, công ty, xí nghiệp, Sở, Ban, ngành của Thành phố đến Trung tâm mở lớp đều yêu cầu đích danh thầy Chính. Mùa hè, phòng học mái tôn do UNICEF tài trợ từ thập kỷ bảy mươi, hơi nóng theo quạt trần phả xuống hầm hập mà lớp anh vẫn có tới sáu, bảy chục học viên ngồi chen chúc nhau. Nửa thành phố là học sinh thầy Chính.
Uy tín lớn. Anh Chính đến đâu cũng như chỗ không người. Khi cần bốc điện thoại lên có thể mắng đầu dây bên kia xối xả. Lúc có dịch tả, anh Chính vào bệnh viện Việt Tiệp xin cho giáo viên trong trường cả ngàn viên Tetracyclin. Dịp tết anh xuống Nông trường Thành Tô mua vài chục con gà tây hay nửa con lợn hơi rồi các công đoàn viên ngồi dạng chân dạng tay chia chia, chặt chặt. Mình cũng nhiều phen đi mua cá đông lạnh hoặc nước mắm cho Trung tâm chỉ với lời giới thiệu “ở trường thầy Chính”. Nhiều lúc anh quát tụi mình “ỉa không ra cũng anh Chính” (he he). Tuy vậy, anh bị nhờ vả cũng ghê. Mấy ông thầy dạy Triết học và Mác-Lê ở trường Hàng Hải, chỉ lõm bõm mấy câu “Ỉm sozy, Ỉm buzy”, muốn xuống tàu làm “Chief Toilet” tìm đường cứu nhà, cần bằng A cũng tìm đến nhờ thầy Chính dạy kèm.
Mình dạy làng nhàng, vâng lời làng nhàng nên không bị ghét, cũng chẳng được yêu. Tết lễ cũng không có thói quen mang quà đến nhà các sếp. Bạn bè có người nhắc nhở, mình cười phớ lớ: “Tớ cố gắng giữ cho thủ trưởng trong sạch”.
Năm chín mốt, mình rời Trung tâm. Năm chín tám mình chuyển lên Hà Nội. Không nhớ rõ năm nào anh được lên làm Giám đốc, mình có về chúc mừng. Lần đầu tiên anh bắt tay, mời mình uống trà và bảo: “Anh vẫn nghĩ cô giỏi” (ke ke).
***
- Khoa Pháp dạy tiếng Pháp; Khoa Nga dạy tiếng Nga; Thế Khoa Năng Chính dạy gì?
- Khoa Năng Chính dạy Trung tâm Ngoại ngữ (he he)

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

CON CHÓ ĐÁ (Tg: Chuti)



(Ngày nhà giáo VN 20/11 – Món quà không gửi)

“ Con đi vào hẻm nhà thờ Nam Phát, rẽ trái đi thẳng thấy cái cổng có con chó đá…”

Mỗi lần đứng trước cái cổng sắt ấy, Nó nhớ lại lời chỉ đường lần đầu của Bà giáo, chăm chú nhìn vào hình vẽ cái đầu một chú chó nghộ nghĩnh. Nó mỉm cười về cái mâu thuẫn bên trong của người chủ nhà đặc biệt này. Có ai đời lại thông báo cho kẻ trộm: “ Nhà tôi nuôi chó đấy, cẩn thân!”. Có lẽ, trộm cũng chẳng đặng viếng thăm Bà giáo già đơn chiếc chính trong căn nhà rộng của minh ấy. Dặt khách viếng thăm là lũ học trò nghịch ngợm qua các thời kỳ. Mỗi lần vậy, nhất là dịp 20-11, đàn chó lồng lộn sủa vang giữa đông người, chả hiểu chúng vui mừng hay tức giận nữa mà nói.
Nó quan sát, hình như đàn chó giữ nhà Bà giáo giảm đi theo những lần Nó lặng mỉm cười trước cánh cổng sắt ấy. Gần đây, chỉ còn tiếng sủa lẻ loi yếu đuối của một chú chó già, lông trắng đá điểm vào sợi đen bạc. Có lẽ Bà giáo cưng nó nhất, một chú chó đá….

Mùa tri ân các nhà giáo năm nay, Nó cũng về thăm Bà giáo. Cùng với lũ bạn phổ thông ngày nào, ngót 30 năm vẫn nhí nhố xếp hàng trước cánh cổng có hình vẽ đầu con chó đá ấy. Chú chó đá ủng ẳng vẫy đuôi theo chân Bà giáo già ra mở cổng, lũ học trò đầu điểm hoa sương tíu tít ùa vào căn phòng khách, Bà vẫn sử dụng để đón các học trò nhiều thế hệ hàng năm về thăm ở đây. Nụ cười lành lạnh và ánh mắt sâu lặng nghiêm nghị qua bao năm vẫn làm cho lũ học trò tuổi gần 50 của Bà rón rén, chen chúc như trong các tiết học ngày nào. Những dịp này Bà giáo vui lắm, nhưng cuộc đời và tuổi tác đã làm cho bước chân chậm chạp kéo tấm lưng hơi còng của Bà giáo nhấp nhổm giữa lũ học trò muốn vượt qua chính mình làm ấm dịu ánh mắt sâu lặng nghiêm khắc của cô giáo họ. Bà giáo bước ra với cái Ipad trên tay, Nó lung túng ghi lại những hình ảnh cô trò xum họp, Bà giáo tay run run kiểm tra từng bức hình. Bằng công nghệ mới, với cái Album số này, Bà giáo sẽ cảm thấy gần học trò mình hơn. Những tiết học ngày nào chắc sẽ lại thường xuyên hiện lại trong ngôi nhà đơn chiếc bóng Bà giáo già với nụ cười và ánh mắt nghiêm khắc của Nó.
Tốp học sinh khác tới, lũ chúng nó nháy nhó nhau tạm biệt Bà giáo ra về, con chó đá nãy giờ ngồi yên ngoài sân quan sát, lúc này quấn quít vẫy đuôi theo bước chân chậm chạp của Bà giáo già tiễn lũ chúng nó ra cổng. Cánh cổng sắt ngập ngừng khép lại theo tiếng bước chân chúng dần xa con hẻm nhỏ. Ngoái đầu nhìn lại, bức chân dung con chó đá ngộ nghĩnh như lặng lẽ nhìn theo bước chân Nó.

Bước ra khỏi con hẻm nhà thờ Nam Phát ấy, con Oanh “giai” tếu táo: “Cứ chung một nhà thì tiện cho chúng mình, chỉ một lẵng hoa cùng chia sẻ một nụ cười”. Nó tủm tỉm gật gù, nghĩ cũng đúng thật, nhưng cuộc sống đâu có chiều theo ý thích của chúng nó!
Chúng nó lại dừng chân ở cổng nhà thầy. Mùi tiệc tùng trong nhà phát tán ra tận cổng làm Nó ngây ngây. Cầm lẵng hoa trên tay mà Nó lú lẫn đến lộng ngôn: “Hôm nay các bạn bảo em đẹp trai gần bằng thầy đại diện tặng lẵng hoa này cho thầy…” Cũng may không khí liên hoan hồ hởi trong nhà làm giảm sóc cảm xúc của thầy, của bạn bè Nó lúc ấy. Bọn bạn Nó thoải mái mà cười mà nói, chúng chẳng rụt rè, chen chúc mà cứ tung ra những lời đùa cợt thoải mái với thầy. Chúng nó mang cả những bức hình thầy cởi trần, cơ bắp kiểu thể hình bầy la liệt ở phòng, dí vào mặt nhau mà hôn, mà hít. Thầy thấy vậy, chỉ cười cho qua. Nó thấy thầy vui lắm, tuổi suýt 70 mà các học trò vẫn suýt xoa với thân hình cơ bắp của mình, tiện thể thầy lấy remote điều khiển cái màn hình thật to để trong phòng khách giới thiệu những tấm hình cơ bắp “núi đôi” của mình một cách say xưa bên cạnh những hình ảnh thầy biểu diễn đàn, sáo, ngâm thơ hay những buổi thầy phụ đạo thêm học trò về âm nhạc ngoài những giờ toán chính giảng của mình. Thầy rất tự tin với sức khỏe và vóc dáng thể hình của mình, những tiếng cười đùa, cỗ vũ vang nhà khi thầy gợi ý và vật tay với thằng Hải Chéc vừa từ cộng Hòa Czech đợt này cũng về thăm.
Không khí cười vui tới tận trưa, mùi thịt chó mắm tôm từ bàn tiệc của những nhà văn, nghệ sỹ bạn thầy làm cho những cái bụng lũ học trò càng quặn lại, mấy cái kẹo sữa vợ mới của thầy mang ra cũng không làm chậm lại cái bụng đói lúc canh trưa. Chúng nó lại phải cắt mạch cảm xúc rất nghệ sỹ của thầy. Trước khi chia tay, thầy còn thông báo sẽ truyền lại cho lũ chúng nó một phương thuốc thầy tự tìm ra chữa bệnh Gút, căn bệnh thầy đang mang, ấy vậy mà sau một thời gian thử điều trị cho chính mình, giờ đây thầy có thể vài ly rượu lai rai tung hứng thơ ca với thịt chó cùng những người bạn nghệ sỹ của mình. Lũ học trò mắt tròn, mắt dẹt chia tay thầy và gia đình.

Thằng Hải Chéc chết tiệt, mấy chục năm bơ sữa trời Tây, thế mà vật tay với thầy để thua làm mất mặt lũ con trai chúng nó. Đã thế, ngửi mùi mắm tôm nhà Thầy, cơn thèm thịt chó bốc lên, ngay nhà hàng hải sản, nhờ thằng Bằng Chăn mua đĩa thịt chó, nó nói, ở bên có thằng bán thịt chó chịu gì đó mà phải ngồi tù, về đây sướng thật, đâu cũng thịt chó, nhà thầy thì thơm phức, quán hải sản vẫn có thị chó để ăn. Nó không thích thịt chó, chắc phải trên 20 năm có dư Nó xa món thịt cày bổ dưỡng này rồi. Hôm nay, nhìn thằng Hải Chéc ăn ngon lành, Nó thò đũa thử xem thứ đặc sản này có gì mà nhiều người khoái khẩu vậy. Bỗng Nó giật bằn người, dường như có tiếng chó kêu ủng ẳng đâu đó, hình ảnh con chó đá ngồi ngoài sân lặng lẽ nhìn cô trò chúng nó cùng với bức chân dung chó ngộ nghĩnh vẽ trên cánh cổng sắt nhà Bà giáo hiện ra, Nó trùng đũa, miếng thịt chó rơi lại xuống đĩa…

HCMC – 19 NOV 2012 (CHUTI)