Danh sách Blog của Tôi

Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

MÁ ƠI, CÒN ĐỦ CHÂN MÀ CON ĐI SAI ĐƯỜNG! (Chuti)


(Tinh thần ngày 27/7 bất diệt, kính tặng!)

Mưa Sài gòn ầm ào không ngăn nổi nhịp sống hối hả tan ca chiều của người dân nơi đây. Thằng đệ ngồi ghế sau cứ chửi thề liên tục. Bác tài taxi tay bẻ lái như xay bột, chiếc xe chồm chộp lạng lách phố mưa tiến vào khu giải tỏa cầu Kênh tẻ. Thấp thoáng vài chục căn nhà nhỏ liêu xiêu chống chọi cơn bão xây dựng tràn lan khắp thành phố.
Vừa bước vào cửa, thằng đệ chắc lần đầu, té ngửa, loạng choạng bởi một con chó Béc-gê nặng đến vài chục ký. Tiếng xủa vang của nó kèm theo tiếng hốt hoảng của thằng đệ làm xua tan không khí lạnh lẽo và cô quạnh của căn nhà cấp 4 tềnh toàng nơi đây.
“ Cứ đứng im, giọ mồm rồi, không đớp đâu”
Sau này thằng đệ có nói lại, nghe lần đầu cái giọng của cha chủ nhà lạnh tanh, nó còn sợ hơn cả sợ chó đớp. Vì vậy nó cố gắng qua quít:
“Trời, nhà bác nuôi được con Béc trông ngon phết”
“ Ngon gì, nuôi cho có bạn, chứ loại các chú, chỉ khi có việc mới đến tìm anh. Có gì nào, hôm nay ở đâu, thành phần gia đình?” – Ông chủ nhà vẫn giữ giọng giáo hoảnh.
“Dạ, nghe bà chủ nói, nhà chỉ một bà già, một thằng cháu trai, con dâu nợ mở nhà hàng… Anh vẫn có 15%”

Trời ngớt mưa, chiếc xe băng đường tối Sài gòn tiến về phía Quân 1 . “Đây rồi , 92 Nguyễn Hữu Cảnh” , thằng đệ nhanh nhảu.
Hắn bước vào nhà, mắt gườm gườm, tay trái đút túi quần, cái cánh tay áo bên phải mềm oặt quay tít. Vẫn cái giọng lạnh tanh: “Tao muốn ngồi!” . Thằng đệ lon ton đặt chiếc sa-lon giữa gian phòng khách. Hắn ngồi xuống, hai chân khẳng khuyu khoanh tròn trên chiếc ghế, mặt hước về phía cái bàn tủ trang nghiêm.
“Xin lỗi, các anh cần gì lại tự tiện vào đây thế này”
“Chị là Hải phải không, đọc đi!” Hắn tỉnh queo rút từ túi ngược ra tờ giấy đưa cho người phụ nữ.
“ Em đã nói với chị ấy cho em khất thêm vài bữa, lúc này kinh doanh gặp khó khăn”
“Mày đủ tay chân còn khó, thế tao chỉ có một tay thì không khó à. Tao ở đây đến lúc nào lấy được tiền mới về. Mấy thằng kia, chuẩn bị chỗ ngủ!”
“Các bác đến chơi với em nó”- Tiếng bà cụ vô hồn như tiếng bước chân tập tểnh nhẹ nhàng hướng về phía cái bàn tủ trang nghiêm.
Hắn vội bỏ hai chân xuống sàn nhà, mắt hướng theo những hành động thuần thục như lặp sẵn của bà cụ. Ba nén Hương nghi ngút khói từ tay bà cụ run run lan tỏa làm lòng hắn như mềm lại. Bà cụ cắm ba nén Hương vào bát. Mắt cụ xa xăm, bàn tay lại run run giở tấm vài đỏ trên bàn, khung hình một thanh niên nghiêm nghị hiện ra…
“Tình!....” – Hắn thoảnh thốt đổ sụp xuống…

… Hình như hắn bị trúng đạn, tê buốt cái vai phảii, bàn tay không có cảm giác. Hắn lơ mơ thấy cái bóng thằng Tình lao lên : “Mày bị thương rồi, để tao…”. Chỉ kịp nghe mấy từ ấy, thằng Tình bỗng nhiên ôm ngực, loạng choạng, ngã ngửa ra phía sau.
Hắn gượng sức vùng dậy, máu chảy đẫm ngực đồng đội, nhịp thở khó nhọc. Cái tay trái còn lại ngượng ngụi với một cuộn băng ít ỏi, Hắn nâng thằng Tình dựa lưng vào đống gạnh nhô gần đó.
“Băng còn ít lắm, mày hãy dùng nó để băng cánh tay của mày. Còn tao, chắc không sống được đâu. Trong túi áo tao còn hai hào, mày cầm lấy, nếu còn sống giúp tao mua cái gì đó làm quà cho đứa nhóc của tao, vợ tao báo là tháng 8 này có lẽ sinh…”
Hắn quì xuống nức nở!
“Má ơi, Má tha tội cho con, con còn đủ cả hai chân mà con lại đi sai đường…!”
Chị Hại cúi xuống đỡ Hắn lên : “Má em từ ngày anh Tình hy sinh, cứ thẫn thờ, riết rồi bây giờ bà cứ vô hồn như vậy đó.”
“Các bác đến chơi với em nó.” – Bà cụ lại tập tễnh bước vào trong kéo theo cái lưng còng còng là ánh mắt ướt đẫm của Hắn.

HCMC – 27/7/2012 - CHUTI


Thứ Năm, 26 tháng 7, 2012

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

Tỉ phú 'chân đất' mất trắng vì mê gái trẻ

22/07/2012 07:38:28 PM (GMT+7)
Bình Dương có nhiều nông dân phất lên nhờ tiền bán đất, đền bù giải tỏa. Chỉ vì mê gái đẹp mà gia đình họ tan nát, tài sản đi tong, có người nắm tiền tỉ trong tay phải đi chăn trâu thuê.

Vừa qua, thông tin mấy ông nông dân ở huyện Bình Chánh - TPHCM chi cả ngàn USD để qua đêm với á khôi, hoa hậu khiến nhiều người sống quanh các vùng giải tỏa ở Bình Dương đem chuyện “hai lúa” địa phương tán gia bại sản vì gái đẹp ra bàn tán.
Họ cho rằng nhiều nông dân trong vùng còn si gái và chịu chi hơn cả mấy ông ở Bình Chánh. Một trong những khu vực hội tụ nhiều nông dân kiểu này là xã Hòa Lợi, xã Thới Hòa ở huyện Bến Cát, nơi dính các dự án trọng điểm như KCN Mỹ Phước, TP Mới Bình Dương…
Bỏ vợ con, theo một cô gái 20 tuổi, ông L. từ một “đại gia” trở thành người đi chăn trâu thuê. (Ảnh: Sơn Khê)
Từ năm 2004, nông dân trong vùng nhận hàng trăm tỉ đồng tiền giải tỏa từ các dự án. Cũng từ đó xuất hiện hiện tượng tỉ phú chân đất chán vợ, ra đường săn “gái tơ”.

Đột tử

Ở đây đầy rẫy mấy ông nông dân “trúng” tiền tỉ giải tỏa rồi bỏ vợ, cặp gái đẹp, ăn chơi sát ván, bị lừa đến trắng tay” - anh Đào Hữu Tánh, công an viên ấp Phú Nghị, xã Hòa Lợi, cho biết. Nằm cách TPHCM khoảng 40 km, Phú Nghị chỉ là ấp nhỏ nhưng anh Tánh cho biết ít nhất có 7 trường hợp như vậy.
Gái đẹp ở đây chỉ là những em tuổi đôi mươi, trăng trắng, xinh xinh từ miền Tây lên phục vụ trong những quán cà phê, karaoke…
 Bi thương nhất là trường hợp ông P.Q.D, 52 tuổi, đã có vợ và 4 con, là nông dân chuyên trồng cao su, sau khi bị một cô gái miền Tây bội tình đã đột tử. Trước khi chết, ông D. “đốt” nhiều tỉ đồng tiền đền bù rồi bán sạch nhà cửa nên giờ đây, vợ con ông sống vất vưởng khắp nơi.
Anh Tánh dẫn tôi đi gặp cháu của ông D. ở ấp Phú Nghị. Anh này thiểu não kể: “Con bé mà cậu D. cặp bồ chỉ mới 18 tuổi, bán cà phê gần đây. Biết cậu D. nhận tiền giải tỏa, cô ta bắt ông ấy mua sắm tùm lum rồi dẫn về quê xây nhà nữa”.

Theo cháu ông D., khi nhà xây xong cho người đẹp, ông cạn tiền vì mua sắm nội thất, ăn chơi bạt mạng. Một ngày nọ, ông thình lình phát hiện cô bồ trẻ đang ôm ấp một thanh niên trong phòng ngủ ở “tổ ấm” của mình.
Khi ông D. lớn tiếng thì người thanh niên đứng lên vỗ ngực xưng là chồng cô gái và đuổi ông ra khỏi nhà. Bị bại tình, ông quay về ấp Phú Nghị, buồn bực, rượu chè triền miên rồi đột ngột chết vào năm ngoái.

Nếu tính số tiền đền bù đất cao su và đất nền thì đứng đầu danh sách đại gia trong vùng “tỉ phú bại tình” này là ông X., khoảng 40 tuổi. Vì trót mê một cô gái quê Sóc Trăng làm chủ quán cà phê ôm, chỉ trong ít năm cung phụng người đẹp, cả chục tỉ đồng tiền đền bù của ông thành mây khói.
Tôi giờ phải đi làm lơ xe, đứa con mới lớn không đủ tiền ăn học. Giá mà hồi đó “trúng” giải tỏa xong, tôi đừng theo con nhỏ đó xuống Sóc Trăng xây nhà cho nó” - ông X. tiếc nuối.
Một người bạn của ông X. cảm thán: “Ông cũng như mấy cha mê gái trong ấp này đều đi theo “phong trào”: Giải tỏa miền Đông, xây nhà miền Tây!”.

Lụn bại

Khu dân cư Mỹ Phước 3 ở ấp 1, xã Thới Hòa nằm cách ấp Phú Nghị 4 km, là nơi tái định cư cho những hộ nông dân bị giải tỏa dự án KCN Mỹ Phước 3. Chúng tôi tìm ông L., 54 tuổi, một nông dân từng được xem là giàu nhất vùng và cũng là tay si mê gái như điếu đổ.
Trước đây, ông L. có gần 8ha đất trồng cao su, điều… Chỉ tính tiền cạo mủ mỗi đêm, ông đã kiếm bạc triệu. Vậy mà giờ đây, ông phải đi thuê phòng ở trọ nhưng ngay cả tiền trọ cũng nợ chủ 4 tháng chưa trả được.
Sau khi xây nhà cho bồ nhí ở miền Tây rồi bị phụ tình, ông M.C trở về dựng một cái chòi ở riêng, không dám đến với vợ con. (Ảnh: Sơn Khê)

Tìm ông L. mãi không ra, chúng tôi tạt qua nhà ông cán bộ ấp 1. Ông này than: “Ông L. giờ đi chăn trâu thuê rồi. Từ khi bỏ vợ con theo bồ nhí rồi bị cô ta bỏ, ông ấy như người mất hồn, lùa đàn trâu về mà không biết con nào thuộc đàn mình, cứ đi tìm. Chuyện ham gái của ông L. cả ấp đều biết nhưng ai nói ra là ông ta cự”.

Lùng sục mãi theo những triền cỏ, chúng tôi mới gặp được ông L. Vừa định bắt chuyện với ông thì một thanh niên mặt mày nghiêm trọng từ xa rồ xe máy tới, áp sát chúng tôi. Thì ra, anh này là con của ông L., thấy chúng tôi đi khắp nơi tìm ông nên tưởng cha ghẹo gái trẻ bị người ta tìm đánh ghen!

Nói thiệt, giờ thấy gái là tui sợ. Đất đai bán dần, bán mòn, chỉ còn gần nửa héc ta cao su thì bị giải tỏa, ngoài tiền đền bù, tui còn được cấp 3 nền đất, mỗi nền trị giá mấy trăm triệu đồng.
Để một nền cho vợ con, tôi bán 2 nền, mang hết tiền xuống quê con bồ 20 tuổi ở Đồng Tháp xây cho nó cái nhà lớn nhất nhì xứ đó. Giờ nó bỏ tui đi Đài Loan rồi. Qua đó dễ gì mà nó không lấy chồng!” - ông L. chua chát.

Lùa đàn trâu xuống vũng lầy tắm bùn xong, ông L. móc từ ví ra tấm hình của một cô gái trẻ, má mủm mỉm, da trắng, tóc ngang vai.
Đây là hình của nó. Giờ tui không còn thương, chỉ còn hận” - ông cay đắng. Nếu không có cô gái này bước vào đời, theo lời ông L., có lẽ giờ đây ông đã là chủ nhiều dãy nhà trọ, nhiều phòng karaoke như nhiều người “trúng” giải tỏa khác chứ không phải chăn trâu thuê rồi lượm phân trâu bán kiếm tiền sống qua ngày.

Cô độc

Băng qua con đường nhựa dẫn vào TP Mới Bình Dương, tôi đến một cánh rừng cao su thuộc ấp Phú Nghị, nơi có lão nông si tình tên M.C. đang ẩn cư một mình. Nhìn căn nhà nhỏ tuềnh toàng như cái chòi, không ai có thể ngờ được đây là cơ ngơi của người đàn ông một thời được người trong vùng xem như “anh hùng lao động” vì làm nông rất giỏi và giàu.

Tôi phải gọi mấy lần, ông C. mới dòm ra. Ở cái tuổi 69, ông đã lảng tai. Tiếp khách, ông cởi trần, không mang dép, chỉ mặc độc chiếc quần đùi. Khuôn mặt lỗ chỗ, nhăn nheo, mái đầu bạc trắng nhưng đôi mắt ông vẫn đầy vẻ mơ màng, đa cảm, si tình.
Có lẽ vì vậy mà mấy năm trước, bất chấp hàng xóm đàm tiếu, vợ con khóc lóc, ông vẫn theo một người đẹp miền Tây về quê xây nhà lớn cho cô, để rồi phải thầm lặng ra đi vì tổn thương do cô ta bỗng dưng hững hờ.

Nghe nói ông từng ăn chơi dữ lắm?” - tôi thắc mắc. Ông C. trố mắt ngạc nhiên: “Sao cậu biết? Thôi đừng nhắc nữa”. Tôi giả vờ hỏi mua đất, ông buồn bã: “Tui chỉ còn chút đất trồng cao su trước nhà để dành cho con cháu lấy đức”.
Một công an viên ấp Phú Nghị cho biết: “Tuổi gần đất xa trời, thương con cháu, nhà vợ con gần đây nhưng ông ấy không dám về ở. Con gái cưới chồng, ông ấy cũng không dám đến dự vì xấu hổ”.
(Theo Người lao động)

Thứ Ba, 24 tháng 7, 2012